Gởi Anh - Người em luôn nhìn từ phía sau.
Ngày hôm qua trong lúc ngồi một mình trong quán cà phê ven bờ sông,
Ngày hôm qua trong lúc ngồi một mình trong quán cà phê ven bờ sông,
Em bỗng dưng nghĩ: Thôi em không nhớ anh nữa.
Em đã bảo mình quên nhưng có những điều,
những kỉ niệm không thể bảo quên là quên
Có thể nó chỉ nằm yên ở một nơi nào đó,
một ngóc ngách nào đó trong sâu thẳm của kí ức
Nhưng chỉ cần đi qua miền kỉ niệm,
kí ức xưa cũ và nỗi nhớ lại ùa về như một cơn bão trong ngày rét mướt.
Nỗi nhớ ấy cứ day dứt gào thét...
Nhưng ...
kỉ niệm vẫn chỉ là kỉ niệm
kỉ niệm vẫn chỉ là kỉ niệm
nỗi nhớ dù có tha thiết day dứt ...
cũng chỉ là
... nỗi nhớ
Vậy nên trong lúc hết sức tỉnh táo
cũng chỉ là
... nỗi nhớ
Vậy nên trong lúc hết sức tỉnh táo
(em đâu có gọi cà phê nên đâu có say)
em quyết định:
Từ giờ em thôi không nhớ anh nữa.
Thế anh nhé!

Sẽ chẳng có những ngày em thấy mình đơn côi
Sẽ chẳng có những ngày em thấy mình luyến nhớ
Kỉ niệm về những ngày xưa cũ sẽ nguyên vẹn trở lại là một tờ giấy trắng
(giấy không trắng thì em sẽ mua giấy khác thay vào và đốt đi tờ giấy cũ)
Những tháng ngày bình yên hay bão giông rồi cũng trở nên xa lạ
Anh ra đi mà không lời từ biệt
Không có nhận xét nào: