Có căn phòng
Cửa sổ bé như lòng bàn tay
Những tia nắng xẹt ngang
Không thể thấy bầu trời cao xanh thẳm.
Mùa mưa rét mướt
Mùa nắng cô đơn.
Vôi tường xám xịt
Loang lổ vệt buồn.
Mùa yên lặng
Ngày vội vàng qua
Đôi giày vải
Vệt bùn còn nguyên vẹn.
Cửa im ỉm
Bốn mùa lặng lẽ
Người ghé qua
Bỗng buông tiếng thở dài.
Nếu gõ
Cửa sẽ mở
Hay cứ yên lặng
Nghe đời trôi lặng lẽ?
P/S: Chìa khóa rơi đâu rồi?