Ngồi với bạn ở cái quán trà sữa đã không còn quen thuộc.
Cà phê cứ nhạt dần, nhạt dần...
Bạn mải mê với điện thoại, mình bụng óc ách toàn nước với nước.
Em gái nhỏ từ nhà hàng xóm chạy về rít rít kể chuyện.
Sực nhớ chuyện gì lại nhăn mặt:
Chị L hứa gọi điện cho em mà chẳng thèm gọi. Đúng là thất hứa toàn tập.
Từ giờ không tin những gì chị L nói nữa.
Đã bảo đừng hứa, lời hứa không có tác dụng làm an lòng người khác.
Kể cả đó là trẻ con không bao giờ lớn.
Dắt 2 bạn nhỏ đi xem xiếc, ngồi cạnh mấy bạn không phải trẻ con.
Trong lòng có sự gợn nhẹ
"Hôm qua em đi tỉnh về ... hương đồng gió nội bay đi ít nhiều".
P/S: Trời trở lạnh