Ngày rồi cũng lướt thướt đi qua cho đêm dài buông xuống. Em u sầu và mệt mỏi như ánh nắng buổi chiều chờ tắt.
Nhà hàng xóm ồn ào trong tiếng nhạc. Em gieo mình xuống giường trong tiếc nuối và cô đơn.
Chẳng có ai làm cho em buồn mà sao em giận dỗi?
Dỗi vì ngày mau hết, hay dỗi vì chiều không tơ vương? Em cũng không hiểu nổi mình?
996 ngày có lẻ, 996 ngày em gặm nhấm nỗi cô đơn trong tuyệt vọng. À mà không cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng.
Đó chỉ là cảm giác của một con người đang đứng trước vực sâu mà phía sau đã không còn đường thối lui.
996 ngày em ném mình trong công việc, đôi khi giật mình ngoảnh lại chợt cảm thấy mình thật lẻ loi.
996 ngày là 996 nỗi nhớ có lẻ, nhớ gì, còn gì để nhớ, nhớ ai, ai nhớ mà mong?
Lối xưa đã cũ! Lối cũ đã chết mòn trong kí ức! Kí ức đã cô đơn đến nỗi phải gieo mình xuống vực thẳm.
Bài ca của một thời để nhớ nghe cũng chẳng còn hay. Yêu thương ngày xưa giờ tan như bọt xà phòng.
:D :D
Trả lờiXóa