31.12.13 - Chào nhé 2013!

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

| | | 2 nhận xét

Trời lạnh, cứ loay hoay không biết làm sao cho ấm. 

Không lẽ chạy vòng vòng quanh sân?

Dạo này không xem phim hoạt hình, không đọc truyện tranh.

Có phải vì vậy mà cảm xúc không còn đầy, cứ tắc mãi đâu đó?

Mọi người xôn xao kể chuyện về chuyến đi Đà Lạt.

Mình lẳng lặng chia kẹo. 1 ai đó chợt bảo:

Mình đi ĐL đông vui mà không có quà cho nó, nó đi 1 mình lại đem quà về.

Mình chỉ tiếc cái không khí ấm cúng chứ không tiếc vì không được đi.


Bọn yêu nhền nhện đưa quà và bảo: 

Tụi tao mua thứ mà ở mình không có.

Chơi vui lắm, có mày  thì vui nữa, tụi tao cứ sợ mày đi 1 mình lại  buồn. 

Nhưng nghe mày kể chả thấy chi buồn, tụi tao đỡ lo.

Trời ạ, bạn có phải trẻ lên 3.

Thiệt tội, mình suốt ngày chỉ quanh quẩn với trẻ con lên 3, lên 5.

Tụi này tiếc vì không phải vì không có mình mà vì không có đứa ... dụ bọn trẻ con chơi. (^_^)



P/S: Ngày cuối cùng của năm 2013. 

21.12- Ngày xưa có nghĩa là lâu lắm...

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

| | | 7 nhận xét

Thời tiết thật lạ. Bỗng dưng mưa. Em gái nhỏ hỏi:

2 trời mưa sao mình đi chợ?

Lo gì mưa đã có áo mưa, có dù.

Lúc này mới thấy được sự lợi hại của áo mưa và ô - dù!





Ngày xưa  mỗi lần nhớ bạn mình chạy xuống nhà hay bạn chạy ngang rủ rê.

Giờ, đôi khi người ta không thèm cả nhắn tin

Chỉ cần lên FB cập nhật trạng thái 

Nếu gặp nhau mỗi đứa ôm 1 cái điện thoại và ...lướt.



Ngày xưa - có nghĩa là lâu lắm

Là cái thời mà khi ra đường người ta không phải khóa cửa và gài kín cổng.

Là cái thời bọn trẻ con tối nào cũng í ới

Hát hò tưng bừng những đêm có trăng.

Là cái thời mà trẻ con đến trường không phải cõng quá nhiều sách vở.

Ừ thì ngày xưa có nghĩa là lâu lắm.

Là cái thời người ta gặp nhau và cười ...

Giờ, nụ cười lên xuống theo ...thị trường



P/S: Không thay đổi thì làm sao tiến bộ được nhỉ!







8.12 - Hôm nay là một ngày đẹp ...

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

| | | 16 nhận xét

Sau khi đi một vòng lớn, chúng ta lại quay trở về nơi bắt đầu.

2 đứa xuống xe và quyết định ...lội bộ để nhớ lại một thời của nhiều năm trước.

À không, 11 năm trước mình không chơi với bạn, và bạn cũng không thân với mình.

Bạn bảo: Trong lớp ngày đó, ai cũng gọi mình là chị, T thì không.

Mình nhỏ hơn bạn 4 tuổi

Bạn hỏi: Qua con dốc kia là tới đúng không?

Mình ừ và chân vẫn bước, 11 năm, thành phố này thay đổi đến chóng mặt.

Mình giơ tay chỉ bạn:

Chỗ này ngày xưa là quán cà phê 

Mỗi lần đi quán về, túi đứa nào cũng đầy ...những muỗng.

Cái bưu điện ở ngã tư không còn nữa.

Bên cạnh nó đã mọc lên một siêu thị máy tính.

Cái quán cơm bé tí ngày nào giờ đã là một nhà sách.

Ngày trước vợ chồng chủ quán cơm còn kiêm luôn việc bán sách cũ.

Và mình ngày nào cũng ra chủ yếu là ....đọc thơ tình (há há)


Phía trước cổng trường hàng quán mọc lên khắp nơi

- không còn cái vẻ hoang vắng của nhiều năm về trước.

Hai đứa bò lên lầu 5, trên vai ba lô vẫn nặng trịch.

Nói với bạn:

Lát nữa quăng ba lô xuống trước, 2 đứa mình nhảy xuống sau cho nhanh.

Bạn bảo:

Khu này khi xưa mình về vẫn chưa có. 

Đằng kia ngày xưa có cái đồi cao cao tối nào cũng ra đó ...

...Hẹn hò à? Vì N đâu có ở trong đây.

Bạn cười, mình cũng cười.

Vì mình chợt nhớ đã từng chui rào vào trường bứt bông trộm

2 đứa nhìn vào sơ đồ trường ở cổng chính, mình huyên thuyên với bạn:

Cái thư viện khi bọn mình về, nó vừa mới xây xong, 

mình còn chưa kịp vào nhìn ngắm. 

Vậy mà giờ nó đã trở thành thư viện cũ. 

Bạn lại chỉ tay lên trên lầu:

Đó là phòng ngày xưa bọn mình học. Nó nằm cạnh WC.

Mỗi lần có ai đi ngang qua là cả lớp nhìn nhau cười, 

người ta đi qua lớp mình chỉ duy nhất 1 lí do; không nói nhưng ai cũng biết.


Sau khi đi 1 vòng, chúng ta lại quay trở về nơi bắt đầu, không phải để kết thúc.

Không phải chỉ nhìn lại, mà còn để thấy mình khác đi. Lớn lên từng ngày.

P/S: Lần sau nhất định sẽ đi .. nhiều vòng






3.12 - Có những thứ rất "phiền" ...

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

| | | 10 nhận xét


Tháng 12 có những việc cần phải chú tâm.

Khổ 1 nỗi cứ hễ chú tâm việc gì là việc đó ...lộn tùng phèo.

Đọc lại những dòng tháng 11: nghiêm chỉnh thấy sợ.

Hèn gì BS cứ hỏi: Sao không thấy con điên, tỉnh quá hả?

Dạo này rất hay quên, đầu ...2 thứ tóc có khác.

(ờ thì tóc sau dài ra đã túm lại và cột, tóc trước vẫn ngắn)

Ờ thì cũng nên quên bớt, nỗi nhớ là 1 điều rất cũ nhưng khá phiền phức.




Bệnh viện  nằm gần trường học 

Và đi thêm chừng 100m nữa là tới...nghĩa địa.

Trường có căng tin, bệnh viện có căng tin. 

Cà phê căng tin bệnh viện ngon hơn.

8/3 Cố nội dắt cháu cố qua bệnh viện nhâm nhi cà phê.

Thấy gần nửa bệnh viện lỉnh kỉnh đồ đạc chui lên xe và đóng cửa lại.

Mọi người hối thúc: Chạy đi! Nhanh lên!

Chả thấy tài xế đâu, dáo dác nhìn quanh: tài xế vẫn còn thong thả với cà phê.

Mọi người réo ầm ầm.

Tài xế thản nhiên: Tự nhiên ùn ùn leo lên xe, tưởng biết lái xe chớ.

Năm đó mọi người lỉnh kỉnh đi thi nấu ăn trên bệnh viện Huyện bằng ...xe cấp cứu.

P/S: 1. Chuyện cũ rích mà tự nhiên nhớ quả đúng là phiền.

           

26.11 - Lạnh - Nhạt.

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

| | | 6 nhận xét



Ngồi với bạn ở cái quán trà sữa đã không còn quen thuộc.

Cà phê cứ nhạt dần, nhạt dần...

Bạn mải mê với điện thoại, mình bụng óc ách toàn nước với nước.


Em gái nhỏ từ nhà hàng xóm chạy về rít rít kể chuyện.

Sực nhớ chuyện gì lại nhăn mặt:

Chị L hứa gọi điện cho em mà chẳng thèm gọi. Đúng là thất hứa toàn tập. 

Từ giờ không tin những gì chị L nói nữa.

Đã bảo đừng hứa, lời hứa không có tác dụng làm an lòng người khác.

Kể cả đó là trẻ con không bao giờ lớn.


Dắt 2 bạn nhỏ đi xem xiếc, ngồi cạnh mấy bạn không phải trẻ con.

Trong lòng có sự gợn nhẹ

 "Hôm qua em đi tỉnh về  ... hương đồng gió nội bay đi ít nhiều".


P/S: Trời trở lạnh




15.11- Chạm tay vào nỗi nhớ.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

| | | 22 nhận xét

Đó không phải là lựa chọn cho ngày cuối tuần. Nhưng ...

Quán cà phê nằm ở ven sông

là nơi dừng chân khi người ta vừa trải qua chặng hành trình dài cần lắm một chỗ nghỉ ngơi.

Lâu lắm rồi không ngồi với bạn, bạn dạo này không có thời gian để cà kê.

Còn tôi lại không có hứng thú ra đường trừ những lúc vì công việc.

Tôi nhìn ánh nắng nghiêng nghiêng

nghe đâu đó mùi nồng nàn của lá, của gió, của ngày, của tháng, của năm.

Tóc ai thơm mùi nắng


Bên kia bờ bãi ngút ngàn, bên tôi cô đơn dừng lại.


Có 1 thằng bạn từ thời cấp III, lâu lắm mới gặp.

Cả đám chui lên xe đi ăn cưới 1 đứa cùng lớp khác.

Chuyện trò, trêu đùa, lảm nhảm.

Đường dài thành ngắn, đường xa bỗng dưng gần.

Bỏ qua những lo toan, cơm áo gạo tiền.

Cùng ngồi lại bên nhau, mơ về một thời áo trắng:

Nguyễn Thanh Chấn, án oan 10 năm sáng tỏ,

chứ HT lớp mình ngần ấy năm vẫn mang tiếng đó thôi.

Thằng bạn mình bị cấm thi TN vào những ngày gần cuối.

Nhiều năm sau nhắc lại vẫn thấy lòng còn đó những vướng mắc.


Nước sông đục ngầu.

Trong cái bãng lãng chiều cuối tuần, cứ nghe lòng nằng nặng.

Lại nhớ.

Trong lớp có đứa nào cưới lại vác thiệp về cho mình và thằng bạn đi gởi.

Thằng bạn vào nhà lần nào cũng nói 1 câu: Không phải của con bác nghen.

Ừ thì không phải.

Vào 1 tối sáng trăng, nó ghé nhà trịnh trọng đưa thiệp và nói với má:

Bác, lần này là của con. 

Rồi nó  cười: Sếp nhớ phải có mặt đó!

Tôi nheo mắt: Hôm đó tui đi cắm trại cha nội, hên xui nghen.

Sếp không đi tui nghỉ chơi sếp ra.


Nói thì nói vậy chứ cứ chạy theo huynh trưởng năn nỉ: 

Anh cho em về, hôm nay đám cưới thằng bạn thân em,

chuyện tình của nó có thể viết thành phim, cảm động ghê lắm

anh mà không cho em về là nó không nhìn mặt em đó.

Lúc tan tiệc nó chạy lại ôm mình bảo: 

Hôm này vui quá sếp!

Cái cảm giảm rưng rưng ấy vẫn còn nguyên vẹn cho tới tận giờ


Tiếng gió xôn xao, hoàng hôn về trong ánh chiều hiu hắt.

Một mình tôi ngồi giữa mênh mông nghe khúc tình ca chiều đầy gió.

Hôm nay tôi xòe tay cho mỗi nhớ vỡ ra tràn về trong kí ức.

Ngày đi qua, hoàng hôn buông lời thương nhớ.

Tôi mỉm cười chào kí ức đi qua!



P/S: Chạm tay vào nỗi nhớ - Vỡ ra ngày hôm qua.











14.11 - Thời tiết tháng 11...

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

| | | 6 nhận xét

Dự báo: Có bão, bão xa lẫn bão gần.
Biểu hiện: Trùm chăn, quăng điện thoại vào một góc.
Tình hình thực tế: Lảm nhảm 1 bài ca nghe rất xưa.
Kê đơn: tăng cường ra đường, thiết lập các mối quan hệ cũ và ... quá cũ.
Tránh: Cười một mình, lảm nhảm một mình và ...ăn một mình.
Nhắc nhở: Xin đừng tắt máy lúc dở hơi.

P/S: Càng về sau càng thấy nhiều km lẫn ... kg.


13.11- Xám

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

| | | 12 nhận xét


Tôi hốt hoảng khi chẳng nhớ ra mình là ai.

Kí ức bỗng dưng trôi tuồn tuột, trắng xóa.

Ngước lên nhìn bầu trời qua ô cửa sổ bé tí.

Trời chẳng trong và xanh.

Tôi chợt thấy mình đang bước lên tàu.

Nhìn quanh chẳng thấy bóng ai quen.


Điện thoại khẽ cựa mình:

"Đến chưa, đang đợi?"

Ai đang đợi? Và tôi đang đến đâu?


Dạo này có những biểu hiện rất ...được.

Có hôm đang nói bỗng dưng ngưng bặt 

vì không nhớ mình đang nói về vấn đề gì.

Những thứ được mặc định bỗng dưng trôi tuồn tuột.

Nhầm lẫn 1 vài thứ.

Quên đằng trước, chả nhớ đằng sau.


P/S: 1 giấc mơ kì lạ và những biểu hiện rất được.

9.11 - Tái sinh.

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

| | | 5 nhận xét

Thụy ghét cái ý nghĩ phải ngồi nghe ai đó tâm sự, kể cả việc đó được trả bằng tiền. À không: rất nhiều tiền.
Di bảo: Nó là 1 đứa vô hại, mày không phải lo.

- Năm 10 tuổi tôi suýt nữa là ...giết người.
- Ơ, giết người!
- Tôi nghĩ Thụy phải choáng chứ, biểu hiện thường quá.
Vậy mà Di bảo Don vô hại, vô hại mà suýt nữa giết người , rồi thản nhiên nói điều đó ra chỉ vì muốn người nghe phải choáng.
- Tôi ném con bé xuống sông, con bé lại chả biết bơi, tôi cũng không.
- Rồi ai cứu cái bạn đó?

- Nó làm tao tức điên.
- Don ấy hả? Nó vô hại.
- Vô hại cái cóc khô. - Rồi Thụy tức tối kể lại câu chuyện của Don lúc sáng.
- Rồi ai cứu con bé?
- Chả ai cứu, con bé tự leo lên bờ. Nước sông cạn hèo. Thằng điên đó nói vậy.
- Hả? - Di cứ thế phá lên cười, hèn gì nhỏ bạn mình mặt mày khó chịu suốt từ trưa tới giờ.
- Nó còn hỏi thấy chuyện này quen không. Nó làm như tao rảnh không bằng.
- Rảnh mới cặp kè với nó chứ.
- Cặp kè khi nào chứ, chẳng phải mày bảo với tao nó vô hại?
- Ừ thì vô hại, với ai nó cũng vô hại.
- Nói vậy có nghĩa với tao nó không vô hại hả?
- Vô hại hết. À, mà dạo này mày không mơ nữa à?
- Vẫn, vẫn mơ thấy mình có cánh và bay lên thiên đường. Nhưng nghe ai đó gọi, gọi rất tha thiết. Vậy là tao quay về.

- Từ hồi 10 tuổi tôi đã biết để ý bạn gái. Để ý bằng cách ném con bé đó xuống sông, giật tóc, dọa ma, bỏ sâu vào trong áo. Nhưng con bé chả bao giờ khóc, chả bao giờ quan tâm.
- Bạn đó sáng suốt ghê!
- Năm 11 tuổi tôi chuyển đi, không nói nhưng không hiểu sao con bé biết. Nó chạy qua nhà không nói gì chỉ chăm chú nhìn rồi dúi vào tay tôi cây kẹo mút. Nó làm như tôi thích ăn kẹo lắm không bằng.
- Tặng kẹo là biểu lộ tình cảm, không phải là vì bạn thích hay không thích.
- Tình cảm cái mốc xì. Sao không tặng thứ khác? Ăn kẹo chỉ tổ đau răng.
- Kẹo là ngọt ngào ấy. Mà hồi đó bạn đó chắc chẳng nghĩ vậy đâu, có lẽ vì bối rối khi nghe tin bạn đi nên ... con nít đứa nào không thích kẹo, kẹo là thứ thích nhất, đem thứ mình thích nhất tặng bạn, bạn còn đòi gì nữa.

- Thằng đó, nó bị điên nặng Di ạ.
- Don lại làm gì mày à?
- Không, nó suốt ngày nói về cái bạn mà nó từng ném xuống sông. Nó thích cái bạn đó.
- Nghe lãng mạn nhở!
- Điên thì có, tao đoán là nó còn giữ cả vỏ kẹo cho tới giờ.
- Vỏ kẹo gì?
- Vỏ kẹo bạn đó tặng cho nó.
- Ai lại đi tặng vỏ kẹo.
- Không phải tặng vỏ kẹo mà là tặng kẹo, dĩ nhiên là kẹo phải ăn, ăn mới đau răng chứ.
- Chả hiểu. Nhưng chuyện này nghe quen quen.
- Một đứa sến sặc sụa và điên như nó mà mày bảo vô hại. Ôi trời ơi mình đã kí cái bản cam kết chết tiệt đó. Mình đúng là một đứa thấy tiền thì sáng mắt ...à không tối mắt.



- Đã từng hẹn hò chưa Thụy?
- Tôi được trả tiền để nghe chứ không phải để trả lời.
- Nhìn mặt là biết chưa rồi. Vừa ngố tàu vừa ngố tây, đậm đà nhất là ngố việt.
- Trong mấy chục điều quy định của bản cam kết có 1 điều là không được nói nặng, nói nhẹ tôi à nghen.
 - Mới động tí đã xù lông nhím. Mà xù lông nhìn dễ thương phết.
- Bữa nay bạn không nói về cái bạn đó nữa à?
- Chia tay, tặng kẹo, ăn kẹo, sâu răng. Hết rồi.
- Thì kể chuyện khác, chứ không lẽ bạn trả tiền để ...cà khịa tôi?
- Tự nhiên hôm nay muốn cà khịa bạn ...Thụy. Cà khịa bạn Thụy vui.
- Kệ bạn.
- Thực ra sau này tôi có gặp lại con bé đó. Dĩ nhiên con bé không nhận ra tôi. 
- Làm sao bạn nhận ra được?
- Tự nhiên thôi. Cứ vậy mà nhận ra.
- Bạn có nói bạn là bạn của ...hồi đó không?
- Người ta không nhớ nói chi. Đó chỉ là thứ tình cảm của trẻ con. Lâu rồi thì quên. Thụy nghĩ ngần ấy thời gian tôi chỉ ôm cái vỏ kẹo đó thôi sao?
- Vậy là bạn có giữ cái vỏ kẹo đó thiệt. Bạn là người sến nhất mà tôi biết. Sến nhất quả đất.
- Thụy nghĩ sao nếu tôi bảo vỏ kẹo đó là Thụy?
- Á! Đừng có giỡn kì cục, tôi chưa từng bị ném xuống sông, tôi không sợ sâu, cũng không sợ ma và tôi cũng chưa từng tặng kẹo cho ai hết nghen.
- Hahahaha.Tôi đã nói cà khịa Thụy rất vui. Tôi trả tiền để có người nghe tôi nói, chứ tôi đâu có trả tiền để nói thật. 
- Vậy bữa giờ là bạn bịa chuyện? Bạn rảnh và thừa tiền tới mức trả thật nhiều tiền cho một người chỉ để người ta nghe bạn bịa chuyện thôi hả? Vậy mà Di nó bảo bạn vô hại.
- An tâm, Thụy chỉ nghe hôm nay nữa thôi.



"Anh nói anh đã suýt giết người mà em không tin, anh nói em là vỏ kẹo em cũng không tin.
 Vì cứu anh, em đã từng suýt chết.  À không thần chết đến mang em đi rồiấy chứ. Và ngay lúc ấy phép màu xuất hiện
 Anh đã có một giao dịch nhỏ với Thần chết. Và hôm nay là thời hạn kết thúc giao dịch.
Anh đã cầu xin để em được sống, đã cầu xin sau khi tỉnh lại em không nhớ ra anh. Và cầu xin cho anh ở bên em đủ lâu. 
Em bảo kẹo là thứ em thích nhất. Anh cũng thích kẹo và anh tặng nó lại cho em. 
Tặng kẹo  là biểu lộ tình cảm, không phải là vì bạn thích hay không thích.
P/S: Thực ra anh không doạ ma, thả sâu vào áo em, không ném em xuống sông mà là ngược lại. Và anh không biết bơi."






6.11 - Chuyện một ngày trước khi ...

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

| | | 8 nhận xét

Dạo này thấy mình chểnh mảng trong nhiều thứ.

Rồi bỗng dưng một sáng trời se se lạnh lôi mùng mền chiếu chăn ra giặt.

Trời cảm động nên tắt luôn cả nắng.


Một đứa bạn  lâu ngày gặp lại hồ hởi: 

Sao dạo này mày không ra đường?

Vậy mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều mình lòng vòng là ra đâu?

Mỗi tối bạn rủ rê cà phê, lần nào cũng lắc đầu: 

Tớ thích ở nhà xem ti vi với má hơn.

Nó bảo dạo này mình là con ngoan.

Ợ, từ trước tới giờ vẫn ngoan đấy chứ!


Câu chữ dạo này cũng chơi vơi, chểnh mảng.

P/S: 

5.11 - Ngày đang trôi ...

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

| | | 0 nhận xét

Một buổi sáng nào đó 

(có thể là sáng hôm qua hoặc sáng hôm nay)

Trời bỗng dưng trở lạnh.

Giật mình, rụt cổ, so vai. 

Hít hà cái nồng nàn của ngày se se lạnh.

Ngày đã sang và mùa vừa đi ngang cửa.



P/S: Ta chẳng thể đưa tay giữ lại

Bởi đó không phải của riêng mình.

3.11 - Lạc

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

| | | 2 nhận xét


Bạn đi cà nhắc, ai hỏi vì sao, bạn cười: *Chân đau*.

Bạn thích cảm giác có một thứ trong người bị đau.

Nó sẽ khiến bạn không để tâm, chú ý đến những gì xung quanh.

Tò mò, hay chú ý nhiều thứ sẽ khiến bạn phát rồ.




P/S: Thực ra chân bạn không đau.

27.10 - Anh em nhà trứng.

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

| | | 16 nhận xét

Nếu một ngày thấy tôi mặc áo mưa và chạy xe giữa trời nắng.

Đừng ngạc nhiên!

Có thể tôi vừa đi qua một nơi có mưa.



P/S:

Tháng 10 - Mưa có vị mặn ...

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

| | | 8 nhận xét


Mỗi sáng ra đường

Gặp bạn,  vẫy vẫy tay chào.

Gặp Th, bên gật đầu, bên kèn xe inh ỏi.

Đó là tín hiệu chào nhau ngày mới.



Dạo này đầu hơi nặng

Có hôm lâng lâng

Đó là khi bạn nhớ - gọi  và pha sẵn 1 tách cà phê.

Chẹp nhẹp trong cơn mưa chiều. 

Đầu lại nặng.

Thỉnh thoảng bị mắc kẹt đâu đó.

Giữa bạn vừa đủ thân và trẻ con lớp 5.

Những mối quan hệ lằng nhằng đã kết thúc.




Có những việc đến khá bất ngờ.

Nước mắt - tiễn đưa.

Mưa có vị mặn.

P/S: Và bão ghé qua thăm!



13.10 - Đi qua mùa thương ...

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

| | | 8 nhận xét

- Chị! Trời đẹp!
Mưa gió sấm chớp đì đùng, đẹp gì!
- Lòng vui thì trời đẹp.
Đeo kính đen vào thì thấy trời không đẹp nữa.
- Đã bảo lòng vui kính đen hay hồng thì trời đều đẹp.
Lòng vui chắc ...ngon!
- Chị lúc nào cũng ăn.
Lòng vui nên chỉ muốn ăn.
- Lại kê tủ.
Trẻ con lòng vui, cứ thấy tủ là leo lên.
- Ợ thôi, thọc bánh xe cho em ngã luôn đi nhé!

Ly cà phê đặc quánh. Khói thuốc cay nồng.
- Tôi có nên đến chúc mừng không Thụy?
Tùy, thích thì chúc, không thì thôi.
- Chỗ này vẫn còn đau.
Hay ...bị hở van tim?
- Tôi nghiêm chỉnh, không đùa nhé!
Bạn cũng không dư hơi để đùa.
- 4 năm!
Có 10 năm cũng vậy, coi như có nợ không duyên.
- Trời ơi là buồn!
Đập đầu vô gối cho tỉnh. Rồi bình yên ca bài ca tiễn em theo chồng. Mà con bé ấy nó không ưng ông là ...may cho nó lắm.
- Này đừng có làm cho người khác nổi điên.


- Chị, sao lúc đó không ngăn em lại?
Lòng đang vui ai ngăn cho được.
- Phải chi ngày ấy chị ...hẹn hò với em.
Chưa điên tới mức ấy.
- Ảnh chắc không muốn nhìn mặt em.
Mặt xấu nhìn chi cho mất ngủ.
- Ảnh có nói gì không?
Đi mà hỏi.
- Khi em gọi điện báo tin, ảnh im lặng không nói gì hết.
Chứ thích nói gì à?
- Mắng em một trận cũng được.
Trẻ con hiếu thắng, nhưng ..duyên của cậu thì cậu cứ an tâm đón nhận.
- Hay ...em dừng lại nhỉ?
Chuyện cả đời mà cứ xem như trò trẻ con. Cậu chính xác là ...trẻ con đó nhóc.
- Một trong những lí do là vì ...chị.
Đừng có dư hơi mà nghĩ vẩn vơ. Mọi thứ rồi sẽ trở lại như lúc đầu.
- Có chắc là sẽ như lúc đầu không?


Thằng bạn vừa đủ thân nhắn tin bảo: Đầu tháng sau là tôi chuyển đi. Ở lại mạnh giỏi Thụy nhé.
Trẻ con lắm lời gởi một tin nhắn dài thòng: Bắt đầu từ bây giờ, chị nên tập làm quen với việc không có em bên cạnh lãi nhãi và em từ bây giờ cũng sẽ từ bỏ thói quen ngày ngày lẽo đẽo theo sau chị. 
Chị để từ bỏ một thói quen rất khó phải không?

P/S: *Buổi chiều không thẫm, không vàng vọt
         Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?*








Xin đưa người về nơi bên kia ...

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

| | | 2 nhận xét

Mưa cứ rả rích từ tối hôm trước. 

Lúc to, lúc nhỏ, lúc gào thét, lúc tỉ tê.

Nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt của những người đưa tiễn.

Điếu văn ngắt quãng đến mấy lần.

P/S: An nghỉ THẦY nhé!


23.9 - Tôi cần 1 chiếc ô ...kẻ sọc.

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

| | | 25 nhận xét

Dạo này trời thích mưa sáng.

Rất được, rất hiểu ý nhau vì sáng nào mình cũng ra đường.

Mưa to hay nhỏ không quan trọng

Quan trọng là khi ra đường có nhớ mang áo mưa theo không thôi.

Có người bảo mình ngố.

Ừ thì ...rất ư là ngố.

Soi gương thấy mình chững chạc lắm lắm luôn

Cho nên có những thứ mình thấy rõ ràng là thế nhưng thực ra không phải vậy.


Mưa trưa, lôi sách ra đọc, nhét thêm tí chữ nghĩa vào đầu, chứ dạo này đầu hơi ...rỗng.

Đọc từ đầu tới cuối chỉ trong 1 loáng.

Ừ thì từ đầu tới cuối, chứ đoạn giữa đâu có đọc.





Tự dưng nghĩ hay mình đi mua cái ô để đi mưa?

Và chỉ nghĩ chứ chưa biến ý nghĩ thành hành động.

Từ suy nghĩ tới hành động còn xa lắm

Cũng như khoảng cách từ lí thuyết tới thực tế cũng xa dịu vợi.



Người ta hay dùng những lời ngọt ngào để ...xoa dịu nhau.

Mình muốn xoa dịu ai đó cũng dùng những ...thứ ngọt ngào.

Và lại thêm vào một ít đăng đắng.

Nhưng dạo này không mua kẹo và chia tay luôn với cà phê.

Đơn giản là lười ra đường giữa những ngày u ám không nhìn thấy mặt nhau.

Mình đang từ bỏ một vài thói quen nhưng cũng chết chìm trong một vài thói quen mới.

Tính học bơi, nhưng nghĩ để bơi được cũng hơi lâu 

vì mình còn bận đi bắt chuồn chuồn về cho nó cắn rốn.




P/S: Vì răng mà trời mưa?

19.9 - Loanh quanh trong sân.

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

| | | 8 nhận xét

Có nhiều thứ cần phải học.

Thứ nhất: Nấu ăn.

Chả ai ép, tự thấy bản thân cần nên tự giác.

Nhưng chẳng có ai đủ can đảm để dạy.

Sao thích ngọt ngào mà lại làm mọi thứ trở nên ...mặn chát?

Thằng em trai bảo: 

Chị rất có năng khiếu trong việc ...tra tấn dạ dày người khác.

Thứ 2: Đan khăn.

Chứ không lẽ tới mùa lạnh lại tò tò năn nỉ em Gà đan khăn cho!?

Em nó đã đan tặng, mình cứ lại chê ỏng chê eo, cứ làm ra vẻ ...

Bảo nó dạy nó cười cười: 

2 tự học đi, thông minh vốn sẵn tính trời mà!

Đá đểu tập 2. 

Đã leo lên bờ mà cứ canh me lúc mình đáng yêu nhất là cho mình ...lọt hố.




P/S: Thời gian rỗi rãi có hạn nên suốt ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Có nhiều thứ cần phải học và việc học luôn không dễ dàng.






15.9 - Phía nhà không nắng.

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

| | | 11 nhận xét


                                                                                                                                       *Tôi bước ra đường
                                                                                                                                          Trong cơn mưa đang tầm tã quá
                                                                                                                                            Không nón che đầu, không áo mưa
                                                                                                                                               Ướt sũng, lạnh lùng.*



Thỉnh thoảng trời vẫn mưa khi bạn ra đường.

Hếch mặt: Vẫn còn yêu mến nhau thế sao?

Trả lời bạn là những ánh chớp xẹt dọc,  xẹt ngang.

Những lúc ấy bạn chả thèm cười vì bạn ...ghét chụp ảnh.



Mưa bất chợt đến rồi bất chợt đi

Còn cảm xúc của bạn? 

Đến thì chậm hơn cả rùa và đi thì nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Bạn lướt qua những cuốn sách bạn đang đọc: tất cả chỉ mới ở trang đầu tiên.

Bạn lướt qua những việc bạn đang làm: lở dở và lưng chừng.



Ngày không có nắng, bạn ra đường một mình

Một mình tận hưởng cảm giác lành lạnh giữa phố xá vắng tênh người.

Những lúc như thế bạn đã không còn thèm một tách cà phê nóng ấm

Bạn đã không còn thích nghe một giai điệu ngọt ngào

Bạn cũng chẳng còn thích cuộn mình trong chăn nghe tháng ngày lờ lững trôi.

Bạn đã bỏ thói quen để thật nhiều kẹo trong túi.


* Mình tôi chạy xe kiếm tìm
Mình tôi chạy theo nỗi niềm

Mình tôi chạy theo chuyến tàu đã ra khơi
Tàu đi về đâu hỡi tàu ?!*




P/S: Đôi khi bạn tự hỏi: 

Vì sao lúc nào cảm xúc của bạn cũng đến chậm hơn người khác?

8.9- Bong bóng lên trời!

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

| | | 8 nhận xét


Câu, từ, chữ, nghĩa, dấu, thanh.

Học được bao nhiêu cứ xếp vào thành đoạn kha khá. 

Đơn giản quá mà!




Hơn 10 ngày cho cái việc đơn giản ấy.

Kết quả: không có câu nào được gõ ra vì trong đầu ...rỗng tuếch.

Mới hay những thứ cất trong ấy không phải lúc nào cũng có thể đem ra sử dụng.

Chắc là mốc meo, nhăn nhúm và nhạt nhẽo.

Hôm nào trời nắng sẽ đem ra phơi.

Thật ra ngày nào cũng nắng mà chả nhớ tới cái việc hong khô câu chữ.


Thằng cháu nhỏ đi khai trường về chạy qua hí hửng:

Bữa nay trường Th  thả bong bóng, bong bóng bay đầy trời cô 2 có thấy không?

Ợ, cô 2 lúc ấy ở cách xa con cả chục cây số làm sao thấy được bong bóng lên trời?

Mà bầu trời của cô 2 cũng khác bầu trời trong mắt con rồi nhóc ạ!


P/S: 



Được tạo bởi Blogger.