Hà Nội mùa vắng những cơn mưa

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

| | |


*Anh đưa tay cho em*
Cô gái đặt vào tay chàng trai một chiếc lá: *Mình yêu nhau anh nhé*
Yêu khi trời đang rét, con đường đang cô đơn bỗng gật gù vì có đôi có bạn, phố dài bỗng dưng ngắn lại, phố trong xanh, dịu dàng, hiền hòa, đâu rồi những cơn mưa rét mướt. Mưa có lẽ lang thang đâu đó, mưa vui cho một tình yêu. Tình yêu của những người trẻ.
*Anh ạ, em thích nắng, nắng hiền hòa và ấm áp đúng không anh*
Chàng trai im lặng vì anh không thích nắng, anh yêu những cơn mưa,  mưa đơn giản hơn nắng nhiều ít ra là đối với anh.
Nhưng cô gái trước mặt anh: dịu dàng như lá, trong sáng như nước hồ thu buổi sáng. Anh yêu đôi mắt trong trẻo và bình yên ấy đến lạ.
Chàng trai hay hát cho cô gái nghe những bài tình ca, cô gái luôn cười: Giọng anh ấm quá, ấm đến nỗi em không còn thấy lạnh.

Ngồi trước mặt Thụy là một chàng trai - ngày xưa học tập làm văn tới giờ tả người, Thụy cúp học nên không biết tả làm sao về người ngồi đối điện - nhưng Thụy đoan chắc bất cứ cô gái nào khi nhìn vào đôi mắt của chàng trai đều sẽ chết chìm trong ấy, một đôi buồn, sâu, có cái nhìn ấm áp và tha thiết. Thụy thì không.



Thụy không quen người đối diện nhưng Tùng bạn Thụy thì quen, bạn thân của Tùng thời Đại học một chàng trai Hà Nội chính gốc.
Tùng *gởi gắm* người đối diện cho Thụy kèm theo một cái nheo mắt: Hắn được.
Được , được cái gì nhỉ, Thụy không quan tâm, nhưng lại xúc động bởi câu chuyện tình Tùng kể, một câu chuyện trong trẻo nhưng kết thúc không có hậu.
Thụy đã qua cái thời tin vào chuyện cổ tích, tin vào ông Bụt, bà Tiên, tin rằng nếu ở hiền sẽ gặp lành nhưng cứ nghe một câu chuyện tình buồn Thụy lại cảm thấy không vui, tại sao những người yêu nhau lại không đến được với nhau.




*Anh đưa tay cho em*
Cô gái đặt vào tay chàng trai một chiếc lá úa vàng: *Mình chia tay anh nhé*
Lời nói thốt ra từ miệng cô gái hết sức nhẹ nhàng và bình thản.
Chàng trai ngỡ ngàng *Vì sao?*
*Vì em ... không yêu mưa*
Lí do cô gái đưa ra hết sức buồn cười, chia tay vì cô không yêu mưa.
Cô gái rời Hà Nội vào những ngày sau đó bỏ lại chàng trai với những vết thương, Hà Nội bấy giờ vắng những cơn mưa nên hình như lòng anh xa xót
Tình yêu nhanh chóng bị lãng quên như vậy sao.
Đêm chia tay, bạn thân anh, một anh chàng miền Nam đã dắt anh đi hát, anh ôm đàn và tỉ tê*Hà Nội mùa vắng những cơn mưa*bài tình ca mà cô gái không yêu mưa của anh luôn thích.
Rời anh Hà Nội chia tay với những kí ức đau thương của một cuộc tình trong sáng nhưng đã để lại cho anh những vết thương lòng khó có thể nào phai trong một sớm một chiều. Ngày tiễn anh Hà Nội chẳng thèm mưa!



*Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh, hoa sữa thôi rơi em bên tôi một chiều tan lớp, đường Cổ Ngư xưa chầm chậm lối ta về , Hà Nội mùa này chiều không buông nắng....*
Chàng trai nhìn sững vào chiếc điện thoại của cô gái đối diện bằng ánh mắt lạ lẫm, bài hát ấy, tiếng ghi-ta ấy và người hát bài hát ấy là ...
*Xin lỗi*, Thụy bối rối và không hiểu sao tự nhiên cô nói, cô vốn không  nói nhiều khi gặp người lạ, *Bài hát hay anh nhỉ nhưng không phải ca sĩ hát đâu*
*Tôi biết* giọng chàng trai đầy âm sắc.
*Đó là món quà sinh nhật của một người lạ, một người đàn ông với cây đàn ghi-ta, ông ấy mượn điện thoại và chuyển cho tôi bài hát này rồi bảo *Là định mệnh của cô, cô gái ạ, tôi không hiểu lắm, nhưng tôi rất thích bài hát này nên vẫn giữ, món quá ấy được tặng cách đây 3 năm vào ngày 14,2*.*

Chàng trai có vẻ gì đó rất lạ, 3 năm trước, ngày Valentine, cô gái yêu nắng của anh nói lời chia tay và đêm ấy trong cái không gian mờ mờ của cái quán cà phê anh ôm đàn hát anh cũng đã gặp một người đàn ông với cây đàn ghi-ta, người đàn ông ấy có nói với anh 1 câu mà đến tận bây giờ anh mới chợt vỡ lẽ: *Rồi một ngày nào đó cậu sẽ gặp được  tình yêu lớn của đời mình chàng trai ạ, bây giờ chưa phải lúc và hãy nhớ bài hát này, giai điệu này, nó sẽ giúp cậu tìm ra định mệnh của đời mình*



Và người con gái đó đang ngồi đối diện với anh đang nhìn anh bằng một cái nhìn ấm áp và chân thành một cô gái mà thằng bạn thân của anh bảo: Được lắm.


Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.