29.4 - Trẻ con lớp 5

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

| | | 6 nhận xét
                                                  

                                                      (À dĩ nhiên đây không phải là ...trẻ con lớp 5. 
                                                                                                              Chỉ là 1 cách gọi                                                                                                            
                                                          Trong danh bạ trẻ con lớp 5 được gọi là .... Thần Chết)




Tôi thường không đứng cạnh trẻ con lớp 5

Cậu ta cao lêu nghêu còn tôi thì tròn ủn ỉn và thấp lẹt tẹt

Đi cạnh nhau rất giống số 10.

Nếu đi đằng sau bao giờ cậu ta cũng chạy lên kéo tóc hoặc đá vào chân.

Tôi luôn trả đũa. Bằng cách đá thật mạnh vào đầu gối.

Cậu ta là trẻ con lớp 5, chắc tôi là người lớn ...lớp 1.

Không bao giờ  nói tử tế với nhau được 3 câu 

trừ khi có thêm 1 trẻ con lớp 5 khác.

Chí chóe và nói chuyện như 

*Chúng ta đều là con nít và chúng ta là ...anh em*






1 đứa bảo: Sao 2 đứa bây không thử yêu nhau!

Người lớn lớp 1 hếch mặt: Thần kinh à?

Yêu không dễ như ăn kẹo. 

Ăn kẹo có khi còn làm người ta bị sâu răng.





Thỉnh thoảng trẻ con bảo: Chị ... có người yêu đi.

Ỷ là người lớn dù là người lớn lớp 1 chăng nữa nên bĩu môi: Điên à?

Trẻ con không vừa: Vì không có người yêu nên chị mới điên!

Người lớn lớp 1 giơ chân đá mạnh vào đầu gối: 

Vấn đề ở chỗ chị không thích bị sâu răng.






Có lần trẻ con lớp 5 bảo: 

Từ giờ nghỉ chơi với chị. Nghỉ chơi thực sự.

Nhưng khi gặp vẫn cười toe toét

Hếch mặt: Nghỉ chơi mà?

Chết em quên! Bây giờ em sẽ nghỉ chơi thật
.
Trẻ con lớp 5 khác bảo: Nó bị khùng.



Trước đây trẻ con lớp 5 vướng vào 1 mối quan hệ lùng bùng.

Giờ đã ổn. Và không ổn chính là một đứa khác.






   P/S:  Đối với mình: Trẻ con vô hại!
               




28.4 - Thử nghe tim mình đập!

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

| | | 6 nhận xét


Tôi nghĩ mình không nên chạy nữa.



Tôi bảo sẽ tự đưa mình đến cuối con đường

Tự tiễn mình về nơi tăm tối và u ám

Vậy thì cần chi tôi phải ra sức chạy?


Đêm qua có mưa và tôi đã nghe tiếng thở dài của đêm.

Tôi ước giá mình có thể thở dài

*Thở dài một đoạn rất là xa

Để đo khoảng cách tình yêu và nỗi nhớ*

Nhưng tôi toàn thở ngắn.



Mỗi khi tâm trạng bất ổn

Tôi thường cắt tóc

Đừng hỏi vì sao tóc tôi ngắn.

Hôm trước bạn rủ cắt tóc

Ngay buổi chiều tâm trạng kì lạ nhất

Tôi đã ... lắc đầu.


Thỉnh thoảng bạn bè xì cho vài cái bí mật

Rồi tha thiết: Đừng nói 1 ai.

Tôi mà biết *Đừng nói 1 ai* chính xác là ai

Có khi tôi cũng nói.

Kì lạ bí mật của mình mình còn không giữ được

Sao lại phải gởi cho người khác?


Có người từng hỏi: 

Thực sự em không có thời gian, hay em không muốn hẹn hò?

Tôi-không-có-câu- trả-lời!





P/S: Vậy là entry *Trẻ con lớp 5* đành để lại!






26.4 - Hết pin!

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

| | | 6 nhận xét


Trở về nhà sau 1 ngày mệt nhoài.

1 ngày chỉ nghe nhạc và nhìn ra cửa.


Gọi những cuộc điện thoại không mong muốn.

Hết pin. Đành để dành sang ngày mai.

Nhưng ngày mai chả bao giờ ...thèm ghé qua!


Viết và xóa, câu chữ chạy lộn xộn, linh tinh.

*Anh* lại đến - Cơn buồn ngủ đáng ghét!

Ngủ sớm là 1 thói quen xấu.

Nhưng thức khuya cũng không phải là thói quen tốt!




P/S:  *Sợ chết một ngày nắng đẹp chẳng kịp về ăn bữa cơm trưa*

24.4 - Sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa có gió!

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

| | | 9 nhận xét



Chào cậu!

Lâu rồi tớ không viết thư cho cậu.

Tớ sẽ không nêu lí do

Chỉ đơn giản viết thư cho mình ngày 20 cũng là 1 biểu hiện của tự kỉ.

Tớ vẫn ổn. Ổn theo kiểu: Sáng nắng chiều mưa và giữa trưa có gió.

Tớ ngạc nhiên vì tớ vượt qua được thời của cậu khá dễ dàng.

Nhưng tớ biết cậu không hề dễ dàng.

Ở trên cao sẽ có gió cậu nhỉ!

Tớ thích gió nhưng tớ không thích việc ở trên cao.


*Cây ghi-ta nhớ 1 giọng ca trầm*

Chúng ta thích ghi-ta và dù chưa học tớ vẫn chơi được 1 bài.

Cậu cười ấy à?

Ừ nhỉ vì tớ chỉ biết chơi mỗi bài *Đập vỡ cây đàn*

Và ... tớ thích câu thơ ấy.

Một ngày nào đó tớ sẽ viết về nó 

Và viết về cả *Bức tranh em từ lâu vẫn còn treo trên vách*




Dạo này tớ hay ca bản tình ca đêm.

Cậu cứ tròn mắt và mồm chữ O miệng chữ Ơ

Tớ thích cậu lúc đấy.

Có lẽ khi tớ 20 - nghĩa là cậu, tớ không hẳn đã thích mình.

Và khi đang ở thời điểm hiện tại

Tớ lại thích cái vẻ lơ ngơ, lơ đễnh của cậu.

Chúng ta chỉ có 1 thời 20

Và tớ muốn nói với cậu thế này

Dù rất dài dòng và linh tinh

Tớ vẫn ổn! An tâm đi nhé tôi ơi!





P/S: Ta không đến và chiều không đợi nữa!




22.4 - Tôi là người Trái Đất ...

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

| | | 14 nhận xét

*Tôi không phải đến từ Sao Hỏa.
 Tôi là người Trái Đất.
Nhưng vì Trái Đất có nhiều ngôn ngữ nên có rất nhiều điều tôi cần phải học*


1. Bạn tôi luôn nghĩ mọi vấn đề đều đơn giản.
Thứ 4 bạn khai trương. Chủ nhật bạn gọi lên phụ bạn dọn dẹp.
Trời ạ nhìn cái đống trước mặt tôi nghĩ cần phải cả tuần mới dọn dẹp và trang trí xong.
Hỏi bạn đã chuẩn bị những gì? Tới đâu? 1 lô lốc những thứ cần làm.
Bạn lắc đầu.
Cả đám tròn mắt: Này đừng có giỡn chơi, thứ 4 khai trương rồi đó.
Bạn cười: Mình cứ nghĩ nó đơn giản. 
Không phải cái gì cũng có thế nghĩ đơn giản.

2. Tất cả đều là trẻ con trong mắt các bà mẹ.
Má thỉnh thoảng ngạc nhiên vì lâu lắm tôi không ra khỏi nhà.
Thế nhưng khi ra khỏi nhà má lại bảo: Ăn rồi suốt ngày đi
9 giờ tối về đến nhà. Má nhăn nhó: Làm gì mà về khuya dữ vậy?
Má quên mất tôi bảo nhiêu tuổi.





3. Có bạn bè bên cạnh thật tốt.
Bạn cứ lảm nhảm: Sao những vấn đề đơn giản mọi người đều biết mình lại không?
Cả đám xúm lại: Thì giờ biết.
Mỗi đứa 1 tay cuối cùng mọi thứ về cơ bản hoàn thành.
Cho nên đừng có mơ mơ màng màng tin vào những điều không thật.
Bước ra ngoài và lên kế hoạch hẹn hò với bọn bạn đi.

4. Xe buýt đã đi qua. Đừng có đứng đó vẫy tay.
Có thể đó chưa phải là chuyến xe buýt cuối cùng.
Và nếu là chuyến xe buýt cuối cùng thì nên tìm phương tiện khác để bước lên.
Đừng tiếc nuối về những điều đã cũ.

5. Nên biết luôn có người chờ ở nhà.
Khi ra khỏi nhà tôi thường không gọi điện báo mình về trễ.
Em gái nhỏ luôn ngồi ở cửa chờ tôi về ăn cơm.
Tôi bắt đầu khoanh tròn 2 chữ gia đình trong thế giới nhỏ bé của mình.

* Đừng để cô đơn gặm nhấm. 
Đừng để cuộc sống chỉ gói gọn trong 4 bức tường cùng với các thiết bị di động.
Ra ngoài, xoắn tay áo lên và bắt đầu kể chuyện. Câu chuyện của *Cuộc sống*




P/S: Giờ mới biết bạn nó còn tồ hơn cả mình


20.4+1 - Vẽ thêm một nụ cười

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

| | | 17 nhận xét


Vào đầu tuần khi tôi ra khỏi nhà vào lúc 3h sáng
Người mở cửa và tiễn tôi ra ngõ là em gái nhỏ.
Tôi thường không ra khỏi nhà vào buổi tối
Và giờ giới nghiêm của tôi là ..20h.

Tôi ít khi để tóc mình dài
Không phải vì tôi hợp với tóc ngắn


Tôi hát cỡ ...Chai-en
Nhưng tôi thường ru em gái mình ngủ.
Tôi đoán mình đã đi ... được nửa cuộc đời
Nhưng tôi luôn giữ cách nói chuyện của 1 đứa trẻ con.
Tôi không muốn mình lớn lên hay già đi
Tôi muốn điều ấy không phải vì bản thân
Mà là vì ...

Tôi đọc những câu chữ của em gà viết về em gái nhỏ
Lần đầu tiên tôi để nước mắt mình rơi tự do.
Dù cho thời gian có vô tình trôi qua
Thì em gái nhỏ sẽ mãi
-chỉ-luôn-là-một-đứa-trẻ
Một đứa trẻ cần ai đó nắm lấy bàn tay trong những giấc mơ đi lạc
Một đứa trẻ cần một ai đó ở bên để giải đáp mọi thắc mắc.

22-23 tuổi, em gái nhỏ chấp nhận mình là 1 đứa con nít
Tôi có lí do gì để rời xa em gái nhỏ của tôi
Trong khi em gái nhỏ của tôi mãi mãi chẳng thể lớn lên?




Chỉ cần tôi lơ đễnh, thời tiết đổi thay
Là em gái nhỏ tôi thay đổi tính tình.
Em gái nhỏ sợ bị bỏ rơi, sợ đi lạc
Sợ 1 ngày không còn ai bên cạnh

Tôi thích nhìn nụ cười hồn nhiên của 1 đứa trẻ 22 tuổi
Tôi thích bàn tay nắm chặt tay tôi mỗi khi ngủ
Và thích luôn cảm giác khi em gái ngủ quên 
đè tôi ngạt thở hay đạp tôi lọt xuống giường.

Em gái nhỏ thích phim tôi hoạt hình
Và tôi thích tranh tivi với em gái nhỏ.
Tôi và em gái đều thích đọc Conan
Và tôi luôn giành đọc trước.

Mỗi lần tôi đi xa
Khi về nhà trong túi tôi luôn có kẹo.
Em gái thường nhắc tôi ăn cơm mỗi bữa
Thường nhắc tôi ngủ sớm
Thường bảo: Cố lên 2 nghen mỗi khi tôi rối tinh rối mù.

Tôi học cách lơ đãng, bình thản với cuộc đời
Nếu ... tưng tưng tôi sẽ đi cắt tóc
Sẽ gọi to tên mình và nghêu ngao vài câu hát cũ mèm nào đó.
Tôi sẽ nói nhiều, đi lòng vòng và la ầm ầm.
Tôi không để mình lớn lên khi mà em tôi không thể lớn.
Tôi sẽ tự đưa mình đến cuối con đường
và tôi cũng không bao giờ hi vọng có ai đó sẽ đợi tôi nơi cuối cầu vồng.




P/S: Em gái nhỏ rất thích nghe bài hát *Vẽ thêm một nụ cười*
Và tôi biết vì sao.







<

20.4 - ?

| | | 15 nhận xét




                                                         Là 

                                                         

                      vô hình

                                                 
                                                                  trong mắt của nhau 






                                                                                     P/S: ĐÚNG KHÔNG?




18.4 - Gởi

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

| | | 24 nhận xét


Thực ra mình không nhớ gì về bạn cả.

Tên bạn mình còn quên.

Vậy mà chiều hôm qua.

Mình tự nhiên nghĩ về bạn.

Chiều hôm qua 

Mình có-những-cảm-xúc-không-bình-thường.

Nghĩa là khi mình đặt tay lên ngực.

Mình không còn nghe tim mình đập nữa.

Mình nghĩ nó hết năng lượng.

Vậy là sáng nay mình mua pin thay vào.


Mình thân với cậu bạn học chung lớp bạn.

Thì mình và bạn ấy học chung với nhau từ tiểu học.

Thỉnh thoảng mình chạy qua lớp tìm bạn ấy.

Thực ra mình vẫn không biết bạn.





Trước giờ mình luôn đóng vai hiệp sĩ cho mấy đứa bạn thân.

Vì vậy số người ghét mình chắc cũng nhiều

Vì toàn bị bạn thân năn nỉ lôi đi  làm kì đà mỗi khi hẹn hò.

Thậm chí là chạy qua lớp bên cạnh xem mắt.

Vậy nên mình hết sức ngạc nhiên khi 

Thiên hạ đồn đại bạn là người yêu  mình.

Mấy đứa bạn thân của mình còn chạy qua xem mắt bạn.

Mình ... không biết.



Mỗi lần qua lớp bạn tìm bạn của mình

Mình nghe lớp bạn í ới, chỉ trỏ gì đó

Cả bạn của mình cũng nói nói cái gì đó.

Mình không biết.

Vì trước giờ mình chỉ đóng vai hiệp sĩ.

Mình không thích làm nhân vật chính 

trong bất kì một câu chuyện nào.


Khi mình nghe 1 bài ca cũ

Người mình nhớ không phải bạn.

Khi những ngày cảm xúc đi lạc

Người mình nhớ không phải bạn.

Vậy mà hôm qua tự nhiên mình nhớ tới bạn.

Nhớ tới chuyện mỗi lần gặp 1 ai đó ở lớp bạn

Ai  đó cũng đều hỏi  mình: V khỏe không?

Mình nghĩ chắc bạn khỏe.

Khi mình gõ những dòng này

Thực ra mình đang cố nhịn để không phải cười.

Không chen vô mấy câu trớt quớt.





Và một lần nữa mình muốn nói với bạn rằng

Thực ra mình-không-nhớ-bạn-là-ai!





P/S: Ngày xưa thỉnh thoảng viết hộ thư tềnh cho người khác

Nhưng không ... vớ vẩn kiểu này!







16.4 - Tôi

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

| | | 19 nhận xét


Cười nhiều chưa hẳn là vui.

Chỉ là ... giấu nước mắt vào trong.

Tôi hay cười.

Nhưng 

Không có nước mắt để giấu.



Những thứ ngọt ngào luôn có độc.

Tôi thích kẹo.

Vì vậy mà răng hay đau.

Đôi khi 

Vì những thứ ngọt ngào 

Mà chấp nhận mất mát.



Phim hoạt hình mà tôi đang xem trên Tivi

*Ba chàng lính ngự lâm*

Thường không thích nhân vật chính.

Nhưng lần này thì có.



Thích làm việc một mình

Nên đừng hỏi: *Cần giúp đỡ không?*

Cứ im lặng.







Dạo này không thích đọc những thứ sướt mướt.

Cảm xúc cứ khô cằn như những ngày tháng 4 không mưa.



Hay cảm động vì những thứ vu vơ

Nên thường bỏ qua những điều quan trọng.

Tình yêu cũng là một trong những điều ấy.



Không tin vào những điều mãi mãi

Nhưng thi thoảng tin vào phép màu.

Vì tôi thích những câu chuyện cổ tích.



Cuộc đời mình là của mình

Đừng để nó nhiều nước mắt và tiếc nuối.



P/S: Tôi biết mình thừa vớ vẩn





15.4 - Riêng

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

| | | 8 nhận xét

Người cha tiễn đứa con gái ra xe;

Đi cẩn thận nghen con. Tới nơi nhớ gọi về cho ba.

Tôi chưa từng được ba đưa ra xe

Chưa từng nghe dặn dò *Đi cẩn thận*

Người đàn ông đưa tôi nhập học, xoa đầu dặn:

Ở lại học cho giỏi.

Là Cậu.

Má kể đêm đó cậu về gõ cửa bảo

Tự nhiên em thấy thương nó ghê.

Tôi chỉ nhớ ba dặn.

Thay ba chăm sóc má và các em.


Tôi từ tuổi 12 bước sang tuổi 13 ngơ ngác, hoang man.




Tôi chỉ khóc trong những giấc mơ

Chứ lúc tiễn ba mắt tôi ráo hoảnh.

Tôi nhớ đêm má sinh em gà.

Ba và tôi cứ đi ra đi vô trạm xá

Và đó là lần đầu tiên ba dạy tôi nhóm lửa nấu cơm.

Ba dạy tôi ru em

Tôi chả bao giờ hát ầu ơ.

Vì khi tôi hát ầu ơ nó chỉ khóc.

Tôi hát toàn nhạc kinh khủng.

Em gái nhỏ đã so sánh *Giọng 2 cỡ Chai-en*.

Mà thiệt lạ.

Chỉ cần tôi cất giọng là em gái sẽ ngủ.

Em gái nhỏ kê cái tủ cho tôi đứng lên.

Thà đi ngủ còn sướng hơn nghe 2 hát.


Ba không đưa tôi ra xe, dặn dò tôi đi cẩn thận

Nhưng ba dạy tôi nhiều thứ

Và cho tôi nhiều thứ. Hơn cả những yêu thương.

Tôi nhớ trong 1 giấc mơ

Tôi thấy em gái mình gặp nguy hiểm

Tôi đang hết sức cố gắng để cứu nó.

Và  lúc ấy ba xuất hiện.

Tôi đã rất ngạc nhiên:

Ba! Ba chết rồi mà? Sao ba lại ở đây?

Và tôi nhớ mãi câu nói trong mơ lúc ấy.

Ba đến đây để cứu em con. 

Có ba ở đây. Con không cần phải lo!





P/S:  Ru đời đi nhé





13.4 - Chậm

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

| | | 16 nhận xét


1. Khi tôi đứng lại người đã đi xa.


Hồi xưa đi học giỏi nhất là môn chạy

Chạy ngắn lẫn chạy bền.

Và tôi hiểu bây giờ vì sao mình chạy nhanh.

Tôi không nói việc chạy

Khi người ta sống vội

Người ta thường bỏ qua nhiều thứ.

Khi tôi bắt đầu đi chậm lại.

Tôi lại chần chừ với những cơ hội

Và vì cần có thời gian

Tôi cũng đã ... bỏ qua nhiều thứ.





2. Đèn đỏ



Thị trấn bé như lòng bàn tay

Mà có đến 2 chốt đèn giao thông.

Bao nhiều lần đi qua

Đều ...

Thật may

Đèn đỏ

Cho nên không ngạc nhiên

Khi có lần người ta đi, lại dừng

Và khi người ta dừng, lại lon ton chạy qua

Xanh thì dừng mà đỏ thì chạy.





P/S: Nghĩ khác đi

12.4 - Trẻ con

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

| | | 6 nhận xét


- Trời lạnh

- Thì mặc thêm áo
- Không cần
- Cẩn thận cụ cúm ghé thăm
- Đủ sức đập nhau 1 trận với cụ cúm.
- Trẻ con háu đá.
- Này 24 rồi đấy!
- À vâng thưa trẻ con 24.
- Hờ
- Trên tường phòng cậu vẫn còn nó phải không?
- Nó là cái gì?
- Tranh 1 cô gái.
- Người lớn đoán mò. Làm gì có tranh con gái.

Sau mỗi cuộc trò chuyện.  Người lớn luôn hỏi 1 câu hỏi cũ. Tranh cô gái vẫn còn? Không hiểu sao người lớn biết?

*Bức tranh em từ lâu vẫn còn treo trên vách*. Như 1 thói quen. Đó không phải là người con gái tôi yêu.
*Khi ta ra khỏi nhà trời đã sang xuân. Người có trái tim mùa đông không biết điều đó* Người lớn thỉnh thoảng hay nói mấy câu khó hiểu.
Trời mưa. Tôi không mang ô. Một mình lang thang. Tôi nghĩ mình sắp ...điên. Thằng bạn nối khố gọi điện *Lần này điên trong bao lâu?* Điên là 1 trạng thái hay cảm xúc? *Khi cậu đem điều đó ra phân tích thì đúng là điên rồi trẻ con. Mà không phải điên đâu. Đó là sự nổi loạn của tuổi trẻ. Nổi loạn? Vì nghĩ mình biết nhiều. Thật ra chẳng biết chi cả. Cậu nghĩ cậu hiểu. Thực ra ... không hiểu. Muốn thay đổi. Nhưng bất lực.*
*Này người lớn. Người lớn nói về mình đấy à? Trẻ con có nghĩ vậy đâu.* *Không. Mà cậu rất biết cách kê tủ. Like vì điều đó.*


- Ốm rồi.

- Thế mà bảo đánh nhau
- Nhường đấy
- Thấy vẫn cười toe toét đấy thôi.
- Ai cười?
- Đi đêm vớ phải 1 cậu trẻ con cười toe toét. Chả biết ai.
- Ma đấy.
- Zai xinh.
- Khen đấy à?
- Cái đứa chụp chung với cậu... ăn ảnh phết. Mà cậu là đứa nào trong ấy? Mà này cô gái ấy vẫn còn đấy chứ.
- Cô gái nào?
- Trên tường nhà cậu.
Tôi mang cô gái ấy về phòng vào 1 ngày đầu tháng 12. Ngày của những cơn gió mùa đông. Ngày của những bước chân thật chậm. Ngày tôi nghĩ. Giá như chỉ là viên sỏi nhỏ. Lăn lăn giữa đời. 
Tôi thôi không tranh cãi với bố. Tôi ghét cái nhìn của thằng em trai. Nó luôn là 1 đứa xuất sắc. Còn tôi. Thỉnh thoảng giở chứng. Ví như hôm nay. Tôi muốn ra khỏi nhà. À không. Chỉ là tôi muốn ra ngoài sống. Bố bảo *Bắt chước đàn đúm, tụ tập ăn chơi, hư hỏng*. Tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi không thích cứ bám mãi vào bố mẹ. Bố mẹ không thể che chở tôi cả đời.
Đêm đó tôi lang thang. Tôi biết bố lo lắng. Tôi không giận bố. Chỉ trách bản thân không đủ làm bố tin tưởng thôi. Em trai tôi thì khác. Quỷ quái có thừa nhưng nó lại khiến cho bố tôi an tâm. Quyết định nào của nó cũng được bố ủng hộ.
Tôi gặp thằng bạn cũ từ thời tiểu học. Nó đang vẽ tranh, viết chữ trên phố. Và đêm ấy tôi mang cô gái về nhà.

- Người lớn! Hôm nay có nắng.

- Người lớn gởi đấy.
- Không biết xí hổ.
- Vì gởi hết nắng cho trẻ con nên chỗ người lớn đang mưa đây.
- Mưa là do trẻ con gởi đấy.
- Hèn gì mưa .. mặn chát.
- Nhớ đã bỏ đường vào sao lại mặn được nhỉ!
- Cậu không phân biệt được đường và muối à?
- Phân biệt được. Nhưng đi với ma thì mặc áo giấy.
- Người lớn sắp giàu rồi.
- Cướp ngân hàng à?
- Không bán tủ. Lần nào cậu cũng gởi vào. Xài không hết thì bán thôi.
- Người lớn. Tranh vẫn còn trên tường. Người lớn không cần hỏi.
- Trẻ con chạy lon ton. Chạy đi chạy lại. Lon ton chạy về. Hôm nay không có nhã hứng quan tâm tranh của trẻ con.
- Sao người lớn biết tường nhà trẻ con có tranh?
- Đi với ma thành ma.




Người lớn. Trời đang có mưa.


Trẻ con! Thường ngày người lớn viết thư cho mình. Hôm nay ngoại lệ viết thư cho ....cậu.

Mở đầu thư người lớn chẳng biết nói gì ngoài câu hỏi: Tranh cậu vẫn còn giữ đấy chứ? 
À tôi không phải ma, tôi là người bình thường. Không có chi đặc biệt. Ai cũng bảo vậy. Trừ tôi. Tôi có giác quan ... chủ nhật. Cậu tin không?
Tôi đùa thôi. Vì trời đang mưa mà. Cậu vẫn luôn thắc mắc vì sao tôi biết tường nhà cậu có tranh. Lại là tranh con gái. Cô gái trong tranh được vẽ bằng chì. Nét vẽ nguệch ngoạc. Cô gái trong tranh đang cười. À cậu không thể biết cô gái ấy đang cười. Cô gái nhìn nghiêng mà. Cô ấy đội 1 cái nón len màu ... . À vẽ bằng chì nên cậu không biết rằng cái nón đó màu đỏ. Màu đỏ không phải là màu cô gái thích. Cô ấy cũng không thích nón len.
Tôi đoán. Cậu sẽ rất thắc mắc vì sao tôi biết rõ về bức tranh. 
Trẻ con cậu nghĩ gì về điều này?  Cậu có đoán được cô gái trong tranh là ai không?
TB: Mưa vẫn mặn chát. Cậu lại nhầm giữa đường và muối à?



P/S: Tưởng bở và vẫn ....






Được tạo bởi Blogger.