skip to main |
skip to sidebar
Hôm nay mặc áo dài trắng đi khai giảng
Thấy mình giống như học sinh rớt lớp nhiều năm.
Áo trắng, sân trường, bảng đen, chỗ ngồi quen thuộc.
Bạn cùng bàn năm đó còn nhớ chăng!
Những dòng thư tay viết vội
Ánh mắt lưu luyến lúc chia xa...
Ps: Nào có ai thèm lưu luyến cái chỗ ngồi.
Bỗng dưng một ngày:
- Cô ơi ..."Mình cưới nhau đi".
* Hả?
- Cô xem chưa? Vui lắm.
Hết cả hồn.
- Cô ơi "lạ" là gì?
* Tức là không quen, giống hồi trước con với cô đó.
- A người lạ sẽ bắt cóc trẻ con.
* Ừ vậy bây giờ cô lạ hay quen?
- Lạ ạ!
P/s: Trời cô Cửa sổ bây giờ là kẻ bắt cóc trẻ con!
Cậu em đã rời nhóm, vậy là chỉ còn lại cô Cửa sổ.
Cô Cửa sổ nhận thêm bạn nhỏ mới.
Bạn nhỏ đáng yêu hết sức.
Hỏi: Con nhớ tên cô không?
Bạn nhỏ gật đầu, trả lời dứt khoát: Dạ nhớ, cô là cô Gạch.
Cô Cửa sổ sốc lần thứ n.
P/S: Cô nào có tội tình chi!
Mọi sự gặp gỡ đều có lí do.
Ps: Nhân sinh. Thế sự. Vô thường.
VB.