28.2.14 - Bên đời ngày vẫn trong xanh?

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

| | | 16 nhận xét

- Toàn ghi-ta Duy ạ.
- Đó là cái cách thể hiện tình cảm của cậu ta với ba ấy.
- Ba anh ấy chơi ghi-ta à?
- Ừ nhưng cậu ấy hình như không có năng khiếu gì trong việc ấy nên học mãi mà chả được.

- Sau này có con, có khi Khoa sẽ gọi nó là ghi-ta!
- Này, đừng có bắt con ông mơ tiếp giấc mơ của ông chứ.
- Nếu có con Khoa và nó sẽ chơi đá bóng cùng nhau mỗi ngày, Khoa sẽ dắt nó đi ăn kem, dạy nó chơi ghi-ta.
- Ờ thôi, học mãi mà chơi còn chẳng ra hồn còn bày đặt dạy dỗ cho ai.
- Mà 2 đứa mình cũng hay Duy nhỉ, Duy thì ở với ba, Khoa thì chỉ biết mẹ, cứ vậy mà xích lại gần nhau.
- Này xích lại khi nào chứ?.
- Ngoài Khoa ra chả thấy Duy hẹn hò với ai, chả phải gần là gì. Mà con gái ai lại tên Duy nhỉ?
- Thì lúc ấy cứ tưởng con trai, mà ...con trai thiệt còn gì.
- Thằng nhóc ấy cũng tên Duy à?
- Ừm, đứa Thái Duy đứa An Duy.
- 2 chị em không gặp nhau sao?
- Ba không cho gặp, ba giận mẹ nên giận lây cả Thái.
- Thái nào?
- Vì 2 chị em cùng tên nên ba mẹ đều lấy chữ lót để gọi

- Anh bạn của Duy có biết vẽ không Duy?
- Đó là thứ cậu ta giỏi nhất nhưng cậu ta không giữ lại bức vẽ nào cả, toàn đem đốt hoặc ...xé vứt lung tung. Có lần còn bị nhắc nhở vì cái tội xả rác nơi công cộng.
- Sau chiếc gi-ta số 13 có 1 bức vẽ Duy ạ, bức kí họa 1 cô gái.
- Bức vẽ bằng chì, cô gái có mái tóc dài, cài hoa.
- Duy đã từng nhìn thấy nó sao?


- Khi nhìn nghiêng, vẻ mặt Duy rất thú vị!
- Thú vị chỗ nào?
- Nhìn ...thơ.
- Ơ, ông vẽ ai đó?
- Vẽ Duy chứ ai!
- Tóc tui ngắn mà, có cài hoa đâu?
- Thử để tóc dài xem, nhìn cũng ...ra dáng.
- Không thích.
- Để tác giả kí tặng nhé "Tặng em - cô gái của tôi!"
- Ai là em, ai là cô gái của ông chứ? Tóc tui ngắn không phải dài, có năn nỉ cũng không nhận.
- Lại giận, mà lưng Duy dạo này gầy lắm ấy, chẳng còn êm ái.

- Phòng gọn gàng, ngăn nắp lắm Duy!
- Phải vật lộn cả tuần cái đống linh tinh mới trở nên gọn gàng ấy.
- Em ...ở đây được chứ?
- Cậu ta bảo nếu 3 tháng sau không thấy cậu ta trở về thì cứ cho ai đó thuê, 1 ai đó có thể tin cậy được.

- Duy này, nếu Khoa có 1 đứa con trai thì sẽ sao nhỉ?
- Con??? Ở đâu ra con?
- Có thật đấy Duy, thằng bé ...5 tuổi rồi ấy. Này đừng nhìn kiểu đó chớ. Hay cứ giận dỗi bỏ về như mọi lần có khi lại hay.
- Nó - con ông ấy tên ghi-ta à?
- Không.
- Vui nhỉ!
- Đã bảo đừng có nhìn và cười kiểu đó mà. Mới biết đây thôi. Bồng bột tuổi trẻ.
- Lúc nào mà chả bồng bột.
- Duy còn nhớ lần 2 đứa cãi nhau kịch liệt cũng tại đây không? Đêm đó Khoa đi với tụi bạn hình như uống hơi nhiều....chả nhớ gì.
- Có vẻ, tui là người biến giấc mơ có 1 đứa con trai của ông thành sự thật nhỉ. 5 tuổi, chơi đá bóng được rồi ấy, rồi dắt nó đi ăn kem, dạy nó chơi ghi-ta, tui với ông là cái gì đâu...
- Sau này nếu chỉ có một mình đừng tới đây, đừng đi qua những con đường mình từng đi, đừng nhớ gì về những kỉ niệm. Bức vẽ ấy Khoa không giữ đâu, Khoa cũng thôi học ghi-ta vì học mãi mà vẫn chưa chơi được bài hát Duy thích. Khoa cũng sẽ ....không gặp Duy nữa, Khoa sẽ đi, đi thật xa. Không là gì của nhau cũng có hay Duy nhỉ. Mà lưng Duy vẫn gầy đấy nhé.


Rồi Khoa biến mất, chẳng để lại dấu vết. 2 ngày rồi 3 - ngày, 2 tuần rồi 3 tuần, bản nhạc chuông quen thuộc chẳng bao giờ vang lên. Cánh đồng hoa cỏ may vẫn xao xác trong chiều, cánh diều vẫn căng gió, chẳng còn tiếng ghi-ta, chẳng còn giọng ca day dứt nỗi niềm. Bên đời ngày vẫn trong xanh.

Tập tranh vẽ được treo sau lưng cây ghi ta số 7, Duy dặn là không nên đụng vào đồ đạc, cứ để yên đó, nếu không khi Khoa về, cậu ta lại làm ầm lên. Nhưng ... phần vì tò mò, phần vì lời dặn dò "Sau này nếu cậu đến ở và phát hiện ra thứ gì đó thì hãy im lặng đừng nói gì với chị gái cậu". Thái đã  lôi toàn bộ ghi-ta trên tường xuống và ...tất cả đều là bức vẽ 1 cô gái ở nhiều góc nhìn, tóc ngắn và không cài hoa và đều có cùng cái tên "Tặng em cô gái của tôi - số ...".

"Tặng em cô gái của tôi - số 13
Khoa đang đếm ngược, ừ ngoài đếm ra Khoa chẳng biết làm gì, mọi thứ đều dang dở kể cả kế hoạch ...tỏ tình.
Khoa chẳng thừa hưởng từ ba thứ gì kể cả năng khiếu âm nhạc, nhưng ..."

"Tặng em cô gái của tôi - số 14
Khoa nhớ Duy!
Ba Khoa kết hôn năm 20 tuổi, năm Khoa 2 tuổi ba rời xa mãi mãi. Chẳng có ai chơi bóng cùng, chẳng ai dắt Khoa đi ăn kem, mà nếu có ba, ba sẽ dạy Khoa chơi ghi-ta, Khoa sẽ đàn hát cho Duy nghe mà không làm Duy bịt lỗ tai như mọi lần"


"Tặng em cô gái của tôi - số 15
Thái của Duy rất giống Duy, sinh đôi có khác. Sau này Thái sẽ đến ở chỗ Khoa, nếu cậu ta có lục tung đồ đạc, Khoa cũng an tâm"

"Tặng em cô gái của tôi - số 16
Khoa vẫn muốn được ngồi cùng Duy mỗi chiều tại cánh đồng hoa cỏ may. Nhưng có vẻ xa vời qua...
Phải chi ngày ấy Khoa ...tỏ tình, mối quan hệ của 2 đứa mình chắc sẽ thay đổi. Biết đâu sẽ có 1 cậu nhóc ghi-ta. Mà có khi như thế này lại hay!"

"Tặng em cô gái của tôi - số 18
Khoa bắt đầu cảm thấy mệt, thời gian đến nhanh quá nhỉ, Khoa vẫn chưa làm gì cho Duy, ngoài việc liên lạc với Thái.
Duy không thích bức tranh số 17, vì Khoa vẽ Duy tóc dài. Khoa muốn lưu lại hình ảnh của Duy năm 17. Đó là thời điểm 2 đứa mình biết nhau. Dạo này Khoa vẽ thường xuyên, ừ chắc sắp xa nhau nên cứ thấy luyến tiếc.

"Tặng em cô gái của tôi - số 19
Khoa thực sự rất mệt, có lẽ...lưng Duy gầy lắm Duy biết không. Khoa thật không nỡ xa Duy. Không nỡ ..."

"Tặng em cô gái của tôi - số 20
Khoa ...có ...một ...đứa ...con ...trai. 5 tuổi.
????????????????????????????????????????"

"Tặng em cô gái của tôi - số 21
Khoa lại nhớ Duy.
Thằng bé không phải con Khoa, ba của nó cũng tên Khoa và là bạn của Khoa, thực ra là không có gì vào đêm ấy, Khoa đã về nhà từ rất sớm. Nhưng ...cứ coi như đó là cái vớ, dù vô lí để Khoa rời xa Duy.
7 tuần trước Khoa nhận được kết quả. Cuối cùng rồi Khoa cũng có điểm giống ba. Ừm thì đó là di truyền. Ông Nội mất năm 19 tuổi, ba muộn hơn 3 năm, Khoa muộn hơn ba những 5 năm.
Khoa đã thu âm xong bài hát tặng Duy. Giờ Khoa về với mẹ và .. rời xa Duy mãi mãi.
Bên đời ngày vẫn trong xanh. Nỗi nhớ không vô tình mà sao vẫn vô hình."


P/S: "Bức tranh em từ lâu vẫn còn treo trên vách
        Cây ghi-ta nhớ một giọng ca trầm!"








23.2.14 - Những ngày không ổn ...

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

| | | 7 nhận xét

Bạn bảo: Tao cứ chạy lên chạy xuống, chạy qua chạy lại mà vẫn chưa hết bực mình.

Xen vô: Kiếm đứa nào đó nói chuyện, năm ba câu vớ vẩn cho đỡ nặng.

Ừm, mà chả phải mình đang ngồi với nó đó sao?

Lâu thiệt là lâu 2 đứa mới ngồi với nhau theo kiểu chỉ có ...2 đứa.

Tự nhiên lại nhớ về cái tối xưa lắc xưa lơ, bạn chạy lên nhà gõ cửa:

Mày đừng hỏi và nói gì hết nghen, cứ im lặng cho tao mượn cái vai.

Mình dở nhất ở cái khoản ...an ủi, vỗ về người khác.

Im lặng và lắng nghe (còn hiểu hay không thì ...còn lâu).

Tối nay cũng vậy, chỉ có điều thay vì vào nhà, 2 đứa lại lang thang cà phê.

Dạo này 2 đứa đều bận, nó đi thi, mình ...chấm nó thi.


Nhớ hồi bạn cưới, xin mãi mà sếp không cho nghỉ, dù có rất nhiều người xúm vô năn nỉ.

Bạn giận: Có mỗi mày là bạn thân mà ngày tao cưới mày chẳng đưa tao được 1 đoạn.

Hôm bạn cưới, mình ở 1 nơi xa xa và ...khóc.

Còn làm cả thơ: Xin lỗi mày tao xin lỗi bạn thân.

Lâu lâu sau đó đưa bạn đọc, bạn cười: Mày cho tao bài thơ này nghen!



P/S: Cứ *sắm* cho mình 1 đứa bạn thân để ...cùng nhau đi qua *những ngày không ổn*.


6.2.14 - Dậm chân tại chỗ...

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

| | | 18 nhận xét

Bạn của bạn hỏi: Thấy anh B thế nào?


Thế nào là thế nào? mà dù có thế nào thì bạn của bạn có nghe lời bạn không?


Nó đang yêu. 


Bạn chả thấy chi phiền hà 


ngoại trừ việc ngồi cà phê hay ngồi ăn bạn của bạn toàn ...lướt điện thoại.


Bạn chúa ghét. 



1 đứa bạn hỏi: Sao mày làm lơ?


Nói chuyện hàng tháng trời nhưng nhớ ...nhầm tên bạn thì bạn delete thôi.


Bạn luôn là là đứa đứng ngoài các mối quan hệ.


Thân thiết một chút là bạn ...trở chứng.


Riết rồi thành thói quen.


Lí trí đôi khi giết chết cảm xúc thú vị ra phết.



Ai đó hỏi bạn sao không đi thăm bạn bè cùng cơ quan.


Bạn lí sự: 


Cơ quan ngày nào chả gặp, bạn bè thì lâu lâu mới có cơ hội. 


Cà phê tán dóc còn vui hơn.


Bạn của bạn *bỏ rơi* bạn để hẹn với sếp. Bạn về nhà trùm mền.


Bạn còn chả nhớ lần cuối cùng bạn đến nhà sếp là khi nào.





P/S: Bạn mãi chả tiến bộ được.



1.2.14- Ngày đã ấm dần lên ...

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

| | | 6 nhận xét
Thằng em hotboy bảo: Em thích tết vì tết là dịp để cả gia đình sum vầy, bạn bè gặp gỡ, hàng xóm đi thăm lẫn nhau. Em chẳng đi chơi đâu nhưng em cứ trông tết đến.
Tôi thích tết. Đặc biệt cái không khí trước tết.
Bận rộn, tất bật, dọn dẹp, sắm sửa, nhà nhà, người người ai cũng háo hức đón năm mới.
Giao thừa, cả xóm đốt lửa rồi ra đường cười nói hỉ hả, tụ tập rôm rả, cùng nhau làm vài hớp bia, nhấp thêm ít rượu rồi ai về nhà nấy. Tôi luôn thích không khí ấm cúng ấy.
Nhiều người hỏi: Chứ tết không đi chơi đâu à? Không đi đâu xa xa sao?
Thiệt lạ, những ngày này tôi không thích ra đường. Tôi thích ở nhà, xem ti vi, nói chuyện với má.
Ừ thì cũng thỉnh thoảng tụ tập đám bạn thời cấp 3 cà phê cà pháo, ôn lại những chuyện xưa lơ xưa lắc.
Tết, trời đã thôi lạnh, nghĩ là trời đương ấm dần lên, ra đường người đỡ dày và tròn vo.
Mọi năm tôi siêng năng nhắn tin nhưng ...những năm gần đây tôi thôi không làm việc đó nữa.
Nói với bạn: Tớ chuyển qua gọi điện, chỉ nói dăm ba câu có thể tầm phào nhưng vui hơn.
Ai gặp cũng bảo: Phải có gì mới đi chứ!
Cười hì hì: Dạ em đã viết bản kiểm điểm xin nhận hết khuyết điểm và hứa sẽ cố gắng khắc phục khuyết điểm trong năm mới, nhưng sức có hạn.



P/S: Hình như vì lớn nên chả ai thèm lì xì, dù đã dùng mọi thủ đoạn. ^_^
Được tạo bởi Blogger.