17.3 Vẫn còn đau ở đâu đó

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

| | |

10 ngày chìm trong im lặng

Bỏ mặc những tất cả những gì được coi là quan trọng

Im lặng như chưa bao giờ im lặng.

Có những điều đơn giản bỗng trở nên phức tạp

Có những phức tạp bỗng hóa ra đơn giản lạ lùng

10 ngày lặng im không lang thang với bạn thân

Không chém gió ồn ào, không thả câu thả chữ

Tự nhiên thấy sợ cái màn hình vi tính

Sợ. Rất sợ.

10 ngày - gỡ những thứ rối mù

10 ngày không buồn nói chuyện với ai

10 ngày hết đi lại về, có lúc đi dài, có khi đi ngắn.

Hóa ra cái rối rắm của mê cung thật ra chỉ là trò trẻ con

Nhắm mắt, im lặng tự khắc sẽ tìm thấy đường ra.




Lâu lắm mới tập trung đầy đủ lũ yêu nhền nhện

Lần đầu tiên mình là người ra về trước

Ừ nên cho mình cơ hội được .... tự do 1 lần

1 lần để lại bắt đầu cho những ngày rối rắm về sau

10 ngày với 1 đống hồ sơ, 1 lô lốc công việc mới

Vì ... im lặng nên tự nhiên thấy công việc chi cũng ... dễ thương

Bạn thân ghé qua bảo: 

Này lo mà giữ gìn sức khỏe, đừng có nghĩ linh tinh

Một đứa khác thì nấu chè và hắt hơi gọi xuống măm măm

Nội Rùa thì hăm he: Sao cháu Nội trốn biệt

Em gái nhỏ ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau

Và mình  tối nào, sáng nào cũng ... canh ăn trộm

Sư phụ hỏi: Vẫn chưa hết à?

Cười: Chắc xong mấy cái vụ này em mới trở lại bình thường

Không biết khi nào sẽ bình thường?

Khi trời có mưa? Hay khi ngày có gió?

Hay khi mình chui ra khỏi cái vỏ im lặng 

để bắt đầu những ngày mới?


P/S: Giá như mình là  .... chiếc xe đạp, chắc chắn sẽ thay 1 vài thứ.











Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.