12.4 - Trẻ con

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

| | |


- Trời lạnh

- Thì mặc thêm áo
- Không cần
- Cẩn thận cụ cúm ghé thăm
- Đủ sức đập nhau 1 trận với cụ cúm.
- Trẻ con háu đá.
- Này 24 rồi đấy!
- À vâng thưa trẻ con 24.
- Hờ
- Trên tường phòng cậu vẫn còn nó phải không?
- Nó là cái gì?
- Tranh 1 cô gái.
- Người lớn đoán mò. Làm gì có tranh con gái.

Sau mỗi cuộc trò chuyện.  Người lớn luôn hỏi 1 câu hỏi cũ. Tranh cô gái vẫn còn? Không hiểu sao người lớn biết?

*Bức tranh em từ lâu vẫn còn treo trên vách*. Như 1 thói quen. Đó không phải là người con gái tôi yêu.
*Khi ta ra khỏi nhà trời đã sang xuân. Người có trái tim mùa đông không biết điều đó* Người lớn thỉnh thoảng hay nói mấy câu khó hiểu.
Trời mưa. Tôi không mang ô. Một mình lang thang. Tôi nghĩ mình sắp ...điên. Thằng bạn nối khố gọi điện *Lần này điên trong bao lâu?* Điên là 1 trạng thái hay cảm xúc? *Khi cậu đem điều đó ra phân tích thì đúng là điên rồi trẻ con. Mà không phải điên đâu. Đó là sự nổi loạn của tuổi trẻ. Nổi loạn? Vì nghĩ mình biết nhiều. Thật ra chẳng biết chi cả. Cậu nghĩ cậu hiểu. Thực ra ... không hiểu. Muốn thay đổi. Nhưng bất lực.*
*Này người lớn. Người lớn nói về mình đấy à? Trẻ con có nghĩ vậy đâu.* *Không. Mà cậu rất biết cách kê tủ. Like vì điều đó.*


- Ốm rồi.

- Thế mà bảo đánh nhau
- Nhường đấy
- Thấy vẫn cười toe toét đấy thôi.
- Ai cười?
- Đi đêm vớ phải 1 cậu trẻ con cười toe toét. Chả biết ai.
- Ma đấy.
- Zai xinh.
- Khen đấy à?
- Cái đứa chụp chung với cậu... ăn ảnh phết. Mà cậu là đứa nào trong ấy? Mà này cô gái ấy vẫn còn đấy chứ.
- Cô gái nào?
- Trên tường nhà cậu.
Tôi mang cô gái ấy về phòng vào 1 ngày đầu tháng 12. Ngày của những cơn gió mùa đông. Ngày của những bước chân thật chậm. Ngày tôi nghĩ. Giá như chỉ là viên sỏi nhỏ. Lăn lăn giữa đời. 
Tôi thôi không tranh cãi với bố. Tôi ghét cái nhìn của thằng em trai. Nó luôn là 1 đứa xuất sắc. Còn tôi. Thỉnh thoảng giở chứng. Ví như hôm nay. Tôi muốn ra khỏi nhà. À không. Chỉ là tôi muốn ra ngoài sống. Bố bảo *Bắt chước đàn đúm, tụ tập ăn chơi, hư hỏng*. Tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi không thích cứ bám mãi vào bố mẹ. Bố mẹ không thể che chở tôi cả đời.
Đêm đó tôi lang thang. Tôi biết bố lo lắng. Tôi không giận bố. Chỉ trách bản thân không đủ làm bố tin tưởng thôi. Em trai tôi thì khác. Quỷ quái có thừa nhưng nó lại khiến cho bố tôi an tâm. Quyết định nào của nó cũng được bố ủng hộ.
Tôi gặp thằng bạn cũ từ thời tiểu học. Nó đang vẽ tranh, viết chữ trên phố. Và đêm ấy tôi mang cô gái về nhà.

- Người lớn! Hôm nay có nắng.

- Người lớn gởi đấy.
- Không biết xí hổ.
- Vì gởi hết nắng cho trẻ con nên chỗ người lớn đang mưa đây.
- Mưa là do trẻ con gởi đấy.
- Hèn gì mưa .. mặn chát.
- Nhớ đã bỏ đường vào sao lại mặn được nhỉ!
- Cậu không phân biệt được đường và muối à?
- Phân biệt được. Nhưng đi với ma thì mặc áo giấy.
- Người lớn sắp giàu rồi.
- Cướp ngân hàng à?
- Không bán tủ. Lần nào cậu cũng gởi vào. Xài không hết thì bán thôi.
- Người lớn. Tranh vẫn còn trên tường. Người lớn không cần hỏi.
- Trẻ con chạy lon ton. Chạy đi chạy lại. Lon ton chạy về. Hôm nay không có nhã hứng quan tâm tranh của trẻ con.
- Sao người lớn biết tường nhà trẻ con có tranh?
- Đi với ma thành ma.




Người lớn. Trời đang có mưa.


Trẻ con! Thường ngày người lớn viết thư cho mình. Hôm nay ngoại lệ viết thư cho ....cậu.

Mở đầu thư người lớn chẳng biết nói gì ngoài câu hỏi: Tranh cậu vẫn còn giữ đấy chứ? 
À tôi không phải ma, tôi là người bình thường. Không có chi đặc biệt. Ai cũng bảo vậy. Trừ tôi. Tôi có giác quan ... chủ nhật. Cậu tin không?
Tôi đùa thôi. Vì trời đang mưa mà. Cậu vẫn luôn thắc mắc vì sao tôi biết tường nhà cậu có tranh. Lại là tranh con gái. Cô gái trong tranh được vẽ bằng chì. Nét vẽ nguệch ngoạc. Cô gái trong tranh đang cười. À cậu không thể biết cô gái ấy đang cười. Cô gái nhìn nghiêng mà. Cô ấy đội 1 cái nón len màu ... . À vẽ bằng chì nên cậu không biết rằng cái nón đó màu đỏ. Màu đỏ không phải là màu cô gái thích. Cô ấy cũng không thích nón len.
Tôi đoán. Cậu sẽ rất thắc mắc vì sao tôi biết rõ về bức tranh. 
Trẻ con cậu nghĩ gì về điều này?  Cậu có đoán được cô gái trong tranh là ai không?
TB: Mưa vẫn mặn chát. Cậu lại nhầm giữa đường và muối à?



P/S: Tưởng bở và vẫn ....






6 nhận xét:

  1. Haha. Sao đọc hoài thấy như muốn tẩu hỏa nhập ma rồi ta

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người viết cũng muốn tẩu hỏa nhập ma ma, thành ma lun rồi 8-)

      Xóa
  2. Lảm nhảm và nham nhở. Bóng ma của ai đấy. Người lớn à. Trẻ con đây (sm)

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.