9.11 - Tái sinh.

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

| | |

Thụy ghét cái ý nghĩ phải ngồi nghe ai đó tâm sự, kể cả việc đó được trả bằng tiền. À không: rất nhiều tiền.
Di bảo: Nó là 1 đứa vô hại, mày không phải lo.

- Năm 10 tuổi tôi suýt nữa là ...giết người.
- Ơ, giết người!
- Tôi nghĩ Thụy phải choáng chứ, biểu hiện thường quá.
Vậy mà Di bảo Don vô hại, vô hại mà suýt nữa giết người , rồi thản nhiên nói điều đó ra chỉ vì muốn người nghe phải choáng.
- Tôi ném con bé xuống sông, con bé lại chả biết bơi, tôi cũng không.
- Rồi ai cứu cái bạn đó?

- Nó làm tao tức điên.
- Don ấy hả? Nó vô hại.
- Vô hại cái cóc khô. - Rồi Thụy tức tối kể lại câu chuyện của Don lúc sáng.
- Rồi ai cứu con bé?
- Chả ai cứu, con bé tự leo lên bờ. Nước sông cạn hèo. Thằng điên đó nói vậy.
- Hả? - Di cứ thế phá lên cười, hèn gì nhỏ bạn mình mặt mày khó chịu suốt từ trưa tới giờ.
- Nó còn hỏi thấy chuyện này quen không. Nó làm như tao rảnh không bằng.
- Rảnh mới cặp kè với nó chứ.
- Cặp kè khi nào chứ, chẳng phải mày bảo với tao nó vô hại?
- Ừ thì vô hại, với ai nó cũng vô hại.
- Nói vậy có nghĩa với tao nó không vô hại hả?
- Vô hại hết. À, mà dạo này mày không mơ nữa à?
- Vẫn, vẫn mơ thấy mình có cánh và bay lên thiên đường. Nhưng nghe ai đó gọi, gọi rất tha thiết. Vậy là tao quay về.

- Từ hồi 10 tuổi tôi đã biết để ý bạn gái. Để ý bằng cách ném con bé đó xuống sông, giật tóc, dọa ma, bỏ sâu vào trong áo. Nhưng con bé chả bao giờ khóc, chả bao giờ quan tâm.
- Bạn đó sáng suốt ghê!
- Năm 11 tuổi tôi chuyển đi, không nói nhưng không hiểu sao con bé biết. Nó chạy qua nhà không nói gì chỉ chăm chú nhìn rồi dúi vào tay tôi cây kẹo mút. Nó làm như tôi thích ăn kẹo lắm không bằng.
- Tặng kẹo là biểu lộ tình cảm, không phải là vì bạn thích hay không thích.
- Tình cảm cái mốc xì. Sao không tặng thứ khác? Ăn kẹo chỉ tổ đau răng.
- Kẹo là ngọt ngào ấy. Mà hồi đó bạn đó chắc chẳng nghĩ vậy đâu, có lẽ vì bối rối khi nghe tin bạn đi nên ... con nít đứa nào không thích kẹo, kẹo là thứ thích nhất, đem thứ mình thích nhất tặng bạn, bạn còn đòi gì nữa.

- Thằng đó, nó bị điên nặng Di ạ.
- Don lại làm gì mày à?
- Không, nó suốt ngày nói về cái bạn mà nó từng ném xuống sông. Nó thích cái bạn đó.
- Nghe lãng mạn nhở!
- Điên thì có, tao đoán là nó còn giữ cả vỏ kẹo cho tới giờ.
- Vỏ kẹo gì?
- Vỏ kẹo bạn đó tặng cho nó.
- Ai lại đi tặng vỏ kẹo.
- Không phải tặng vỏ kẹo mà là tặng kẹo, dĩ nhiên là kẹo phải ăn, ăn mới đau răng chứ.
- Chả hiểu. Nhưng chuyện này nghe quen quen.
- Một đứa sến sặc sụa và điên như nó mà mày bảo vô hại. Ôi trời ơi mình đã kí cái bản cam kết chết tiệt đó. Mình đúng là một đứa thấy tiền thì sáng mắt ...à không tối mắt.



- Đã từng hẹn hò chưa Thụy?
- Tôi được trả tiền để nghe chứ không phải để trả lời.
- Nhìn mặt là biết chưa rồi. Vừa ngố tàu vừa ngố tây, đậm đà nhất là ngố việt.
- Trong mấy chục điều quy định của bản cam kết có 1 điều là không được nói nặng, nói nhẹ tôi à nghen.
 - Mới động tí đã xù lông nhím. Mà xù lông nhìn dễ thương phết.
- Bữa nay bạn không nói về cái bạn đó nữa à?
- Chia tay, tặng kẹo, ăn kẹo, sâu răng. Hết rồi.
- Thì kể chuyện khác, chứ không lẽ bạn trả tiền để ...cà khịa tôi?
- Tự nhiên hôm nay muốn cà khịa bạn ...Thụy. Cà khịa bạn Thụy vui.
- Kệ bạn.
- Thực ra sau này tôi có gặp lại con bé đó. Dĩ nhiên con bé không nhận ra tôi. 
- Làm sao bạn nhận ra được?
- Tự nhiên thôi. Cứ vậy mà nhận ra.
- Bạn có nói bạn là bạn của ...hồi đó không?
- Người ta không nhớ nói chi. Đó chỉ là thứ tình cảm của trẻ con. Lâu rồi thì quên. Thụy nghĩ ngần ấy thời gian tôi chỉ ôm cái vỏ kẹo đó thôi sao?
- Vậy là bạn có giữ cái vỏ kẹo đó thiệt. Bạn là người sến nhất mà tôi biết. Sến nhất quả đất.
- Thụy nghĩ sao nếu tôi bảo vỏ kẹo đó là Thụy?
- Á! Đừng có giỡn kì cục, tôi chưa từng bị ném xuống sông, tôi không sợ sâu, cũng không sợ ma và tôi cũng chưa từng tặng kẹo cho ai hết nghen.
- Hahahaha.Tôi đã nói cà khịa Thụy rất vui. Tôi trả tiền để có người nghe tôi nói, chứ tôi đâu có trả tiền để nói thật. 
- Vậy bữa giờ là bạn bịa chuyện? Bạn rảnh và thừa tiền tới mức trả thật nhiều tiền cho một người chỉ để người ta nghe bạn bịa chuyện thôi hả? Vậy mà Di nó bảo bạn vô hại.
- An tâm, Thụy chỉ nghe hôm nay nữa thôi.



"Anh nói anh đã suýt giết người mà em không tin, anh nói em là vỏ kẹo em cũng không tin.
 Vì cứu anh, em đã từng suýt chết.  À không thần chết đến mang em đi rồiấy chứ. Và ngay lúc ấy phép màu xuất hiện
 Anh đã có một giao dịch nhỏ với Thần chết. Và hôm nay là thời hạn kết thúc giao dịch.
Anh đã cầu xin để em được sống, đã cầu xin sau khi tỉnh lại em không nhớ ra anh. Và cầu xin cho anh ở bên em đủ lâu. 
Em bảo kẹo là thứ em thích nhất. Anh cũng thích kẹo và anh tặng nó lại cho em. 
Tặng kẹo  là biểu lộ tình cảm, không phải là vì bạn thích hay không thích.
P/S: Thực ra anh không doạ ma, thả sâu vào áo em, không ném em xuống sông mà là ngược lại. Và anh không biết bơi."






5 nhận xét:

  1. ui nhà phong cách mới quá ,dạo này ở ẩn quá nha :>)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ẩn mô mà ần, tớ vẫn lên nhưng chơi chiêu *âm thầm và lặng lẽ* ấy :>)

      Xóa
  2. Thụy là Chấm đúng không ? Sao những câu chuyện xảy ra xung quanh Chấm lại đáng yêu và sâu sắc vậy ?
    Mà nếu không biết bơi có thể đứng ở trên quăng xuống cũng được vậy. Chắc là sợ không thể cứu rồi. Người ngày cũng thật tình, hững hững hờ hờ kéo kéo buông buông... Vậy rốt cuộc hai người đi tới đâu hả chị?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thụy không phải là Chấm, đó là cái tên chạy ngang qua đầu Chấm khi Chấm viết câu chuyên này :)
      Xung quanh mỗi người là những câu chuyện thú vị có điều mình k nhận ra thôi :p
      P/S: Còn câu chuyện trong entry kết thúc Don ...chết nhé!

      Xóa

Được tạo bởi Blogger.