10.8 - Tôi biết mình tin.

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

| | |

Tôi lơ ngơ giữa phố và có cảm giác ...say nắng.

*Lần sau nhất quyết sẽ say một thứ gì đó ...hoành tráng hơn*

Một áo nâu thoáng qua.

Lệch bệch chạy theo.

Tôi thỉnh thoảng đi theo một người không vì bất cứ lí do gì hết.

Nâu bước vào nhà sách.

Tôi không đọc sách từ lâu lắm rồi.

Và giờ  chỉ có hứng thú với cái tựa của sách.

Lần này tôi chỉ ...dõi mắt theo Nâu chứ không quan tâm tới tựa lẫn sách.

Tôi cầm cuốn sách Nâu vừa thả xuống - Nó nằm ở quầy Tôn giáo và triết học.

Tôi loáng thoáng thấy có dòng nói về việc đứa trẻ đói bụng đòi ăn. Mẹ lại bảo chưa tới giờ.

Tôi thường không nhớ nhiều thứ nếu không nhắc, nhắc tự động sẽ nhớ.

Và chỉ vì thấy từ *ăn* mà tôi đâm ra ....đói!

Tôi lại vội vàng khi thấy Nâu ra đường.

Tôi ghét cảm giác say nắng. 

Đường dài, phố rộng, người đông. 

Tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Nâu.

Nâu dừng chân tại một quán ăn.

Điều đó không có gì lạ.

Chỉ là tôi khá ngạc nhiên khi chủ quán nhớ ra tôi.

Tôi khá bối rối khi người khác nhớ ...ra mình.

Có thể đối với nhiều người đó là tốt. Tôi thì không.

Trời bắt đầu chuyển mưa. Tự nhủ: Nguyên nhân của thương nhớ là đây.

Lần này Nâu đi khá chậm, tôi đoán Nâu ra biển.

Nâu không ra biển, chỉ rẽ vào quán cà phê trước biển.

Tôi gọi cho mình một ly ca cao.

Ánh nến lung linh, tiếng Cello dịu ngọt.

Và trong giây phút lãng mạn ấy tự dưng tôi ... buồn ngủ.

Có lẽ vì mùi của tinh dầu.

Nâu và tôi rời khỏi quán khi trời bắt đầu lất phất mưa

Nâu bước khá nhanh, tôi lại lệch bệch. Bỗng dưng Nâu dừng và ngoảnh đầu lại:

- Không mỏi chân à?

- Sao biết ...đi theo?

- Vì cố ý chờ nên biết.



P/S: Khi đọc những dòng nói về Păng Sur trong *Chuyện xứ Langbiang*

Tôi đã để những con chữ phía trên chạy trong đầu của mình

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.