Trời lạnh, cứ loay hoay không biết làm sao cho ấm. Không lẽ chạy vòng vòng quanh sân? Dạo này không xem phim hoạt hình, không đọc truyện tranh. Có phải vì vậy mà cảm xúc không còn đầy, cứ tắc mãi đâu đó? Mọi người xôn xao kể chuyện về chuyến đi Đà Lạt. Mình lẳng lặng chia kẹo. 1 ai đó chợt bảo: Mình đi ĐL đông vui mà không có quà cho nó, nó đi 1 mình lại đem quà về. Mình chỉ tiếc cái không khí ấm cúng chứ không tiếc vì không được đi. Bọn yêu nhền nhện đưa quà và bảo: Tụi tao mua thứ mà ở mình không có. Chơi vui lắm, có mày thì vui nữa, tụi tao cứ sợ mày đi 1 mình lại buồn. Nhưng nghe mày kể chả thấy chi buồn, tụi tao đỡ lo. Trời ạ, bạn có phải trẻ lên 3. Thiệt tội, mình suốt ngày chỉ quanh quẩn với trẻ con lên 3, lên 5. Tụi này tiếc vì không phải vì không có mình mà vì không có đứa ... dụ bọn trẻ con chơi. (^_^)
Thời tiết thật lạ. Bỗng dưng mưa. Em gái nhỏ hỏi: 2 trời mưa sao mình đi chợ? Lo gì mưa đã có áo mưa, có dù. Lúc này mới thấy được sự lợi hại của áo mưa và ô - dù!
Ngày xưa mỗi lần nhớ bạn mình chạy xuống nhà hay bạn chạy ngang rủ rê. Giờ, đôi khi người ta không thèm cả nhắn tin Chỉ cần lên FB cập nhật trạng thái Nếu gặp nhau mỗi đứa ôm 1 cái điện thoại và ...lướt.
Ngày xưa - có nghĩa là lâu lắm Là cái thời mà khi ra đường người ta không phải khóa cửa và gài kín cổng. Là cái thời bọn trẻ con tối nào cũng í ới Hát hò tưng bừng những đêm có trăng. Là cái thời mà trẻ con đến trường không phải cõng quá nhiều sách vở. Ừ thì ngày xưa có nghĩa là lâu lắm. Là cái thời người ta gặp nhau và cười ... Giờ, nụ cười lên xuống theo ...thị trường
Tháng 12 có những việc cần phải chú tâm. Khổ 1 nỗi cứ hễ chú tâm việc gì là việc đó ...lộn tùng phèo. Đọc lại những dòng tháng 11: nghiêm chỉnh thấy sợ. Hèn gì BS cứ hỏi: Sao không thấy con điên, tỉnh quá hả? Dạo này rất hay quên, đầu ...2 thứ tóc có khác. (ờ thì tóc sau dài ra đã túm lại và cột, tóc trước vẫn ngắn) Ờ thì cũng nên quên bớt, nỗi nhớ là 1 điều rất cũ nhưng khá phiền phức. Bệnh viện nằm gần trường học Và đi thêm chừng 100m nữa là tới...nghĩa địa. Trường có căng tin, bệnh viện có căng tin. Cà phê căng tin bệnh viện ngon hơn. 8/3 Cố nội dắt cháu cố qua bệnh viện nhâm nhi cà phê. Thấy gần nửa bệnh viện lỉnh kỉnh đồ đạc chui lên xe và đóng cửa lại. Mọi người hối thúc: Chạy đi! Nhanh lên! Chả thấy tài xế đâu, dáo dác nhìn quanh: tài xế vẫn còn thong thả với cà phê. Mọi người réo ầm ầm. Tài xế thản nhiên: Tự nhiên ùn ùn leo lên xe, tưởng biết lái xe chớ. Năm đó mọi người lỉnh kỉnh đi thi nấu ăn trên bệnh viện Huyện bằng ...xe cấp cứu. P/S: 1. Chuyện cũ rích mà tự nhiên nhớ quả đúng là phiền.