28.2 - Đừng hỏi!

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

| | |


Tôi mơ thấy mình đứng trên  1 đỉnh núi

Chỉ cần giơ tay là có thể chạm trời

Và ...

bước thêm 1 bước là ... rơi xuống vực.

Cảm giác rất rõ ràng:  Sợ nhiều hơn thích.

Tôi vốn sợ độ cao

Việc đứng ở 1 nơi gần trời khiến tôi nhớ lại chuyện năm 17 tuổi

Một cậu bạn cùng lớp tự dưng lôi tôi lên sân thượng trường

Liếc mắt xuống rồi bất giác òa khóc

Lúc đầu chỉ là rơi nước mắt

Sau là khóc thật to

Cả trường hết hồn, vì đó là giờ chào cờ

Dĩ nhiên cậu bạn ấy bị kỉ luật

Hình phạt gì thì tôi không rõ

Chỉ biết rằng thực ra

Tôi rất cảm ơn cậu ta

Giữ hoài một mối bận tâm trong lòng thật mệt

Khóc một trận đã đời bao nhiêu ấm ức bỗng dưng tan biến.

Nguyên bảo: 

Em không bao giờ chịu đối mặt

trước những vấn đề khó khăn hay phức tạp em thường chạy trốn.

Có lẽ.

Chỉ  trước sự kiện sân thượng vài ngày anh bạn khóa trên bảo: 

Mình chia tay  nhé.

Rất lịch sự và nhẹ nhàng

Không một lí do.

Mà cậu bạn ấy tên gì ấy nhỉ: À Nguyễn Dung

Cái tên rất kì cục.













*************

Nguyên không bao giờ kể cho tôi nghe về chuyện trước đây của tôi và anh

mặc dù bác sĩ bảo việc đó rất cần thiết.

Anh bảo: 

Tới thời điểm thích hợp tự nhiên em sẽ nhớ.

Nếu em không nhớ thì sao?

Không quan trọng, anh sẽ nhớ thay em tất cả.

Tôi kể cho Nguyên nghe về giấc mơ và về Nguyễn Dung. Nguyên chỉ cười

Em không nhớ Nguyễn Dung là ai à?
















Là ai? Thì là cậu bạn học chung lớp thời PT không phải sao?


P/S: Hỏi chẳng ai trả lời

2 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.